Chồng Quân Nhân Siêu Cưng Vợ, Kết Hôn Ba Năm Sinh Hai Bé - Chương 193: Đêm mưa, tiếng khóc kêu cứu

Cập nhật lúc: 2025-10-02 06:03:10
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Tam Dã trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng Giang Niệm.

thêm: **“Tháng thể tạm thời , tháng nhất định . Anh sẽ cùng em.”

“Tốt, Đội trưởng Tần!”

Giang Niệm học theo kiểu lính, trả lời Tần Tam Dã.

Tần Tam Dã sửng sốt, ngay đó chọc .

Nếu Giang Niệm thật sự là lính của , gì còn cơ hội để cô cò kè mặc cả, hiện tại lập tức lập tức Tần Tam Dã bắt bệnh viện kiểm tra .

Cô hiện tại đơn giản là ỷ sự cưng chiều của Tần Tam Dã.

Giang Niệm cũng điều , cho nên xem đây là tình thú nhỏ của vợ chồng, thỉnh thoảng chơi một hai thú vị.

Vợ chồng trẻ đang thì thầm tâm sự, dường như bù đắp thế giới hai phiền, Tiểu An Bảo ngủ ở một bên nệm, đang ăn thịt trong mơ, thơm lắm thơm lắm.

Ngay lúc .

Bên ngoài cửa sổ đột nhiên sáng lên một tia chớp, ánh sáng trắng nhảy nhót mau lẹ.

Giang Niệm nhất thời ý thức điều gì, cô xoay nhào về phía Tiểu An Bảo, bịt kín tai Tiểu An Bảo.

Giây tiếp theo, Ầm ầm ầm ——

Tiếng sấm ập đến.

Mây đen trầm xuống cả buổi tối, cuối cùng biến thành một cơn mưa rào sấm chớp.

Tia chớp nhảy nhót, tiếng sấm vang rền, cứ tuần như thế nhiều , đó mới là mưa to ào ào, xối xả rơi xuống.

Hạt mưa lớn rơi kính cửa sổ, cũng rơi giàn dây leo trong sân, lách tách lách tách vang động.

Tiểu An Bảo giữa chừng đ.á.n.h thức một , Giang Niệm che tai cho cô bé, vỗ n.g.ự.c cô bé, dỗ cô bé tiếp tục ngủ.

“Bảo bối ngoan, , ngủ ngủ ~ Ba đều ở đây ~”

Mưa to tí tách tí tách dừng trong thời gian ngắn, phỏng chừng sẽ kéo dài cả đêm, từ lúc ban đầu ồn ào, đến dần dần quen.

Tiếng mưa rơi trở thành khúc ru ngủ ngon của ít trong đêm nay.

Lại cũng mang đến sự tra tấn vô tận cho một .

Trong đại viện tối đen, một bóng nhỏ bé trong đại viện, cô vén nước mưa và tóc mặt lên, cố gắng mở to mắt, rõ đường xung quanh cùng với những căn phòng trông vẻ ở.

Cô gầy gò nhỏ bé, chỉ mặc quần áo mỏng manh, ảnh nhỏ nhắn run rẩy trong nước mưa lạnh lẽo.

Một cái loạng choạng, cô ngã trong mưa to.

Đầu gối va chạm mạnh xuống đất, chảy m.á.u loãng đỏ tươi, đau quá đau quá.

cô vẫn chống đỡ thể bò dậy, tiếp tục tới, tiếp tục tới...

“Em gái... Em gái... Muốn cứu em gái...”

Cô bé kéo lê hai chân đau đớn, ngừng , trong cảnh tối đen như mực, cuối cùng tìm thấy phòng của Giang Niệm.

Là chỗ !

Chính là chỗ !

Cô dì cho họ bánh bao ăn, y thuật lợi hại, ở ngay đây.

“Cô Giang... Cô Giang... Cứu... Cứu mạng... Cứu mạng...”

Cô duỗi tay nhỏ, dùng sức gõ cửa, từng chút từng chút, lòng bàn tay từ đỏ ửng đến tê dại. Chỉ là trong khoảnh khắc ngắn ngủi.

Vân Vũ

Cô lạnh đến run rẩy, cơ thể run rẩy dùng hết sức lực , tay chân đều đau, nhưng vẫn từ bỏ, như cũ tiếp tục gõ cửa.

Kêu lên từng tiếng từng tiếng: “Cô Giang... Cô Giang... Cứu mạng ...”

Chỉ tiếc mưa to xối xả che khuất tiếng gõ cửa, cũng che khuất tiếng kêu cứu mong manh, tất cả trong đó trở nên đáng chú ý.

Lúc Giang Niệm, hôn trầm trầm sắp ngủ, thật sự mộng .

Bụng cô đột nhiên một trận co thắt, đau đớn cô đột nhiên tỉnh giấc.

Giang Niệm tỉnh , xoa xoa bụng, tiếp tục nhắm mắt, đột nhiên tai giật giật.

Có âm thanh!

Là giọng cô bé!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chong-quan-nhan-sieu-cung-vo-ket-hon-ba-nam-sinh-hai-be/chuong-193-dem-mua-tieng-khoc-keu-cuu.html.]

Hòa lẫn trong tiếng mưa rơi!

đang gọi cô, vẫn là cầu cứu cô.

Giang Niệm tỉnh táo, lập tức đẩy đẩy Tần Tam Dã bên cạnh: “A Dã, tỉnh tỉnh, ngoài tiếng , hình như đang gọi em.”

Tần Tam Dã ngay từ đầu còn tưởng là Giang Niệm nhầm, nhưng cẩn thận xong, thật sự tiếng.

“Là giọng một cô bé.”

Hắn lập tức dậy khỏi giường, bật đèn mặc quần áo nhanh nhẹn, nhanh chóng như thấy tiếng còi báo thức của quân đội.

Cũng dặn dò Giang Niệm:

**“Em đừng dậy, ngoài xem.”

Giang Niệm thể tiếp tục ngủ, cô liếc Tiểu An Bảo, theo dậy, mặc xong quần áo giày, chạy nhanh ngoài.

Ngoài phòng.

Tần Tam Dã trực tiếp xông mưa to, hai lời mở cửa.

Khoảnh khắc cánh cửa gỗ mở , một bóng nhỏ bé chậm rãi ngã xuống.

Tần Tam Dã tay mắt lanh lẹ, ôm lấy đứa bé gần như ngã xuống đất, ôm lòng.

Cô bé ướt sũng , từ đầu đến chân một chỗ khô ráo, lộ một khuôn mặt tái nhợt tái nhợt vì lạnh, trong miệng vẫn ngừng kêu.

“Cô Giang... Cứu mạng... Cứu em gái... Cứu Nhị Ni...”

Cô bé , chính là con gái lớn nhà Trần Mỹ Lệ.

Tần Tam Dã kịp hỏi cô bé lớn xảy chuyện gì, nhanh chóng ôm cô bé trong phòng .

Giang Niệm lên, thấy Tần Tam Dã ôm một đứa bé ướt sũng trở về, vội vàng hỏi: “Sao ? Sao thành như ? Con nhà ai thế?”

gần , thấy trạng thái thê t.h.ả.m của cô bé lớn, n.g.ự.c kinh hãi.

“A Dã, ôm con , cho con bé uống chút nước ấm. Em lấy khăn tắm.”

Giang Niệm bất chấp bụng nhô lên, bắt đầu bận rộn lo lắng.

chỉ cầm khăn tắm, còn cầm chăn nhỏ Tiểu An Bảo từng dùng, tiên dùng chăn nhỏ quấn cô bé lớn , đó dùng khăn tắm lau tóc và nước mưa mặt cô bé.

Cô bé lớn quấn trong chăn, mới lộ khuôn mặt nhỏ dơ bẩn.

Đôi mắt ướt sũng của cô bé tìm kiếm bóng dáng Giang Niệm, nước mắt lập tức rơi xuống, lạch cạch lạch cạch ngừng.

“Cô Giang... Cứu... Cứu... Nhị Ni... Nhị Ni bệnh... Cô Giang... Cầu xin cô...”

Giọng cô bé nhỏ yếu ớt nghẹn ngào, mang theo tiếng thở dốc lớn cơn mệt mỏi, một mặt lạnh đến run rẩy, một mặt kiên trì cầu cứu.

Cô bé lớn và cô bé thứ hai giống như cặp song sinh dính liền, thường ngày đều xuất hiện cùng .

Hai đứa trẻ tính cách đều hướng nội rụt rè, cô bé thứ hai vì tuổi còn nhỏ càng như thế, luôn nhút nhát sợ sệt trốn cô bé lớn.

Sau Giang Niệm quen với họ, cô bé thứ hai mới dám lén lút thò một chút đầu , nhẹ nhàng với Giang Niệm.

Giang Niệm hai đứa trẻ , luôn thấy bóng dáng Tiểu An Bảo đây.

Tiểu An Bảo vì là em bé, tính cách hình thành, sự che chở của Giang Niệm và Tần Tam Dã, dần dần trở nên phóng khoáng.

Cô bé lớn và cô bé thứ hai là những đứa trẻ suy nghĩ độc lập, vết thương thời thơ ấu mà họ chịu đựng, lẽ cần cả đời để chữa lành.

Hiện giờ...

Chỉ thấy cô bé lớn một , thấy cô bé thứ hai!

Giang Niệm n.g.ự.c kinh hãi, ngẩng đầu với Tần Tam Dã một cái, thấy thần sắc ngưng trọng nhíu chặt giữa mày Tần Tam Dã, hai đều ý thức xảy chuyện.

Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y nhỏ cô bé lớn, đặt trong lòng bàn tay xoa xoa, giúp cô bé hồi ấm tứ chi lạnh lẽo, cũng lo lắng hỏi thăm:

“Đại Ni Tử, Nhị Ni Tử ? Con bé bệnh gì?”

 

 

 

 

 

Loading...