Chồng Quân Nhân Siêu Cưng Vợ, Kết Hôn Ba Năm Sinh Hai Bé - Chương 181: Còn muốn chạy trốn! Quan quân bá đạo truy vợ

Cập nhật lúc: 2025-10-02 06:02:58
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Tam ca”, là cách xưng hô Lục Thành từng dùng với Tần Tam Dã.

Người đàn ông trung niên tâm tâm niệm niệm, chờ mong gặp, chính là Tần Tam Dã.

Người đàn ông trung niên thấy Tần Tam Dã, cũng hứng thú gì với vợ Tần Tam Dã trong miệng Lục Thành, lật xem tập san học thuật trong tay, với Lục Thành: “Hắn liền nhờ ngươi nhắn ?”

“Có, đương nhiên là !”

Nói đến đây, Lục Thành chỉ thu nụ mặt, mà bộ thần sắc đều nghiêm túc lên, giống như một con báo lộ móng vuốt sắc bén.

Cũng lộ sự sắc bén của với tư cách là phó đội trưởng đội phi hành.

Người đàn ông trung niên ngẩng đầu, buông tập san học thuật trong tay, chờ Lục Thành tiếp.

Lục Thành trầm giọng: “Tam ca , chú chuẩn sẵn sàng, đại khái cuối tháng , chú là thể rời khỏi đây.”

Người đàn ông trung niên tóc tai bù xù, mặt đầy râu quai nón, mặt còn đeo một cái kính đen, bởi tạo cho một cảm giác đầu bù tóc rối.

Ngay giữa sự hỗn độn như , xong lời Lục Thành, đôi mắt lớp kính, đầu tiên là chững , dường như dám tin.

Ngay đó phát một luồng ánh sáng chói lòa.

Rời ! Hắn rốt cuộc thể rời khỏi đây!

“Mười năm... Mười năm... Ta ở cái vùng núi hẻo lánh mười năm...”

Người đàn ông trung niên kìm lẩm bẩm tự , , khóe mắt nhịn đỏ hoe.

Người nam nhi nước mắt nhưng dễ rơi, nhưng nhân sinh một thể bao nhiêu cái mười năm.

“Tam thúc...” Lục Thành cảm xúc của đàn ông trung niên lây nhiễm, trong lòng khỏi dâng trào, “Chờ đến ngày đó, cháu nhất định tự tới đón chú.”

Người đàn ông trung niên tháo kính xuống, dùng mu bàn tay lau khóe mắt, cực lực che giấu cảm xúc, nhưng ngăn chặn sự kích động tận đáy lòng.

Hắn gật đầu thật mạnh: “Cái thằng nhóc nhà ngươi đương nhiên tới! Ngươi tới thì, ai giúp vác nhiều tài liệu sách như .”

Trong căn nhà gỗ nhỏ , chỉ bàn là đầy đặc giấy tờ, tủ trong phòng, giường... Tùy ý thể thấy đều là sách vở chất đống.

Người đàn ông trung niên thể kiên trì mười năm, dựa chính là đống sách vở , trong cuộc sống cằn cỗi, một thế giới tinh thần giàu .

Lục Thành nhíu mày oán trách: “Cháu đường đến đây còn ăn cơm chiều, chú nghĩ đến chuyện bắt cháu cu li ? Hôm nay nếu cho cháu ăn no, cháu !”

Nói xong, Lục Thành bắt đầu tìm kiếm đồ ăn trong nhà gỗ nhỏ.

Hắn trong tình cảnh như , thể đồ ăn ngon thức uống , cho dù cũng chỉ là rau dại và bánh bao mà thôi.

Lục Thành sở dĩ như , đơn giản là để nhẹ bớt bầu khí trầm trọng.

Người đàn ông trung niên Lục Thành đang lục lọi, vội vàng dậy ngăn : “Đừng đụng đừng đụng! Mấy thứ đều là bảo bối của , nếu ngươi rối loạn, thằng nhóc nhà ngươi đền cũng đền nổi!”

“Xí, còn thứ đền nổi ?”

Trong căn phòng nhỏ sâu trong núi, hai đàn ông cãi cọ ầm ĩ.

Ánh đèn mỏng manh, giống như một đốm lửa sắp lan đồng cỏ.

Bởi vì họ , chỉ cần là chuyện Tần Tam Dã , khẳng định đều sẽ thực hiện!

________________________________________

Hôm .

Giang Niệm khi loại bỏ tạp niệm, một giấc ngủ thoải mái, chiếc giường ván gỗ quá cứng , cũng ảnh hưởng đến giấc mộng của cô suốt đêm.

Lúc cô tỉnh , theo thói quen duỗi tay sờ vị trí bên cạnh.

Lạnh, sớm .

Giang Niệm theo bản năng tìm kiếm là Tiểu An Bảo, ngẩn mới nhớ Tiểu An Bảo tối qua ngủ cùng Giang Chấn Sơn và Hà Lệ Mai, bên cạnh cô đáng lẽ là Tần Tam Dã.

Tần Tam Dã dậy sớm, cũng đ.á.n.h thức Giang Niệm.

Giang Niệm mơ mơ màng màng mở mắt, đập mắt là ánh nắng mặt trời rực rỡ, chần chờ một lát , gương mặt cô bất giác ửng hồng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chong-quan-nhan-sieu-cung-vo-ket-hon-ba-nam-sinh-hai-be/chuong-181-con-muon-chay-tron-quan-quan-ba-dao-truy-vo.html.]

Tất cả điều , đều quy về giấc mơ mà Giang Niệm mơ tối hôm qua.

Trong mơ, Giang Niệm xuyên qua trở thế giới ban đầu, cô trở thành sinh viên trong viện y học, sống cuộc sống bình thường.

Trải nghiệm xuyên thư giống như một giấc mộng, tỉnh mộng thứ như thường.

Giang Niệm cầm luận văn của cô khỏi phòng ngủ nữ sinh, thấy Tần Tam Dã mặc một quân phục bước về phía cô.

Cô hoảng sợ, theo bản năng lùi vài bước, tránh né Tần Tam Dã, dù ở thế giới thật họ là hai xa lạ quan hệ nhân cách gì.

Thế nhưng, đàn ông tuấn lãng đến gần liền ôm lấy cô, cơ bắp cứng rắn áp sát, ép cô gần như thở nổi.

Ngay đó.

Bên tai Giang Niệm là lời buộc tội khàn khàn uất ức của đàn ông: “Em sinh cho hai đứa con, thế mà còn chạy trốn!”

Một câu vô cùng đơn giản, hổ đến mức Giang Niệm mặt đỏ tim đập.

Ký ức của thế giới hiện thực và thế giới xuyên thư hỗn tạp , Giang Niệm gần như phân biệt mặt là Tần Tam Dã chạy từ thế giới xuyên thư, là Tần học trưởng ký ức ở thế giới hiện thực.

Họ liền ở ánh sáng ban ngày trình diễn một màn “Quan quân bá đạo truy vợ”.

Lúc đang mơ, Giang Niệm còn cảm thấy gì, giờ tỉnh táo , sự hổ khiến chỉ ngón chân cấu đế.

Giang Niệm vỗ vỗ mặt, quăng cảnh trong mơ đầu, rời giường mặc quần áo.

Chỉ lát .

“Niệm Niệm, con tỉnh ?”

Giang Niệm lên tiếng từ ngoài phòng truyền , cùng truyền còn tiếng y y a a của Tiểu An Bảo, lộc cộc lộc cộc kêu .

Giang Niệm cài nút áo , hướng về phía ngoài : “Mẹ, con dậy , .”

Hà Lệ Mai lúc mới ôm Tiểu An Bảo , Tiểu An Bảo thấy Giang Niệm, lập tức duỗi dài hai tay, vội vàng kêu “Mẹ ”.

“An An tỉnh xong liền tìm con khắp nơi, dỗ thế nào cũng nín, bằng còn thể để con ngủ thêm một lát.” Hà Lệ Mai .

Bà thương Giang Niệm hiện tại đang mang thai, cho nên sáng sớm cũng đ.á.n.h thức Giang Niệm.

Giang Niệm vươn tay ôm lấy Tiểu An Bảo, ngượng ngùng : “Mẹ, nên đ.á.n.h thức con sớm một chút, con bây giờ là lớn, thể ngủ nướng nữa.”

Tiểu An Bảo lòng Giang Niệm, lập tức dán n.g.ự.c Giang Niệm, bàn tay nhỏ hết sức thành thật với cổ áo Giang Niệm.

Con bé hôm qua uống thiếu một cữ sữa, ô ô yết yết b.ú bù .

Giang Niệm bắt lấy tay Tiểu An Bảo, cho cô bé lộn xộn, hỏi Hà Lệ Mai: “Mẹ, A Dã ?”

“Mạch Miêu sáng sớm tới, con bé học săn b.ắ.n lâu, nhưng vẫn luôn ai dạy nó, ba con cũng cho nó núi. Cho nên con bé tìm Tam Dã cùng , còn Ngân Hoa cũng cùng, ba họ lên núi từ sáng sớm.”

Giang Niệm hỏi: “Vậy ba ? Lại chợ quặng ?”

Vân Vũ

“Hôm nay ba con nghỉ một ngày, cần chợ quặng. Ông công xã thôn đăng ký.”

Giang Niệm xong, yên tâm hơn một chút.

Hà Lệ Mai nghĩ Giang Niệm ăn một bữa sáng nóng hổi, vài câu phòng bếp hâm bánh bao.

Giang Niệm ôm Tiểu An Bảo trong phòng, cúi đầu đối diện với đôi mắt tròn xoe của tiểu khuê nữ, lấp lánh tất cả đều là sự khát cầu.

Cô dùng ngón tay chọc chóp mũi Tiểu An Bảo: “Tiểu thèm ăn!”

Ngay đó.

Cái nút áo mới cài lên, một cởi .

 

 

 

 

 

Loading...