Chồng Quân Nhân Siêu Cưng Vợ, Kết Hôn Ba Năm Sinh Hai Bé - Chương 167: Gặp lại, cô đánh người trông rất ngầu!
Cập nhật lúc: 2025-10-02 06:02:44
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cuộc gặp gỡ của hai chị em sự cảm động lóc t.h.ả.m thiết, ngược trong khí toát một sự ngượng nghịu bao trùm.
Giang Niệm hứng thú Giang Mạch Miêu, hết lòng thán phục một cô gái cứng cỏi, hung hãn như thế; nhưng Giang Mạch Miêu rõ ràng là đang né tránh ánh mắt Giang Niệm, thêm một lời nào với Giang Niệm, thà chung với Tần Tam Dã — còn xa lạ hơn — để cúi đầu bé con.
Ài...
Lại là một mớ hỗn độn mà nguyên chủ để đây mà.
Ai bảo cô là một chị cả xứng chức, chiếm đoạt sự sủng ái của cha chứ.
Sau khi cảm nhận cảm xúc của Giang Mạch Miêu, Giang Niệm bất đắc dĩ thở dài trong lòng.
Trong lúc ba đang chuyện, tiếng động truyền từ rừng cây nhỏ.
“Mạch Miêu... Mạch Miêu... Em đừng đuổi theo nữa... Bọn chúng đông , em đ.á.n.h ... Mạch Miêu... Sách thì thôi... Anh ...”
Giọng đó vì chạy thở, nên hụt hổn hển.
Giang Mạch Miêu cúi đầu, sợi tóc rủ xuống che đôi mắt, nhỏ giọng phản bác: “Em rõ ràng là đ.á.n.h thắng mà!”
Dường như là để cho Giang Niệm và Tần Tam Dã .
Trong rừng cây nhỏ, một lát mới thấy bóng , là một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, thở dốc lảo đảo .
Lần , Giang Niệm nhận ngay lập tức, là Giang Ngân Hoa.
Giang Ngân Hoa và Giang Mạch Miêu là song sinh khác trứng, hai diện mạo khác , cảm giác khí chất cũng vô cùng khác biệt.
Giang Ngân Hoa gầy gò cao ráo, thanh tú nho nhã, đeo một chiếc kính đen, gọng kính còn gãy, nối bằng một thanh gỗ, nên mắt kính cứ nặng trịch trượt xuống mũi.
Anh như một học sinh mọt sách trong trường cấp ba, khí phách hiên ngang Giang Mạch Miêu.
Hai , đích thị là song sinh rồng phượng, sinh , Giang Ngân Hoa chỉ đời sớm hơn Giang Mạch Miêu một phút mà thôi.
Giang Ngân Hoa mãi mới chạy khỏi rừng cây, vội vàng tìm kiếm thì thấy bóng dáng Giang Mạch Miêu, sốt ruột hỏi:
Vân Vũ
“Mạch Miêu, em chứ? Có thương ? Lần em đừng xúc động như , bọn Cẩu Đản ném sách vở của cũng đầu, nhặt về là , vẫn xem mà. Em cần so đo với bọn chúng, ngược sẽ hại em thương.”
“Em mới thương! Chính là cứ luôn nhẫn nhịn phản kháng, bọn Cẩu Đản mới càng ngày càng quá quắt, mới hết đến khác bắt nạt ! Hừ! Giang Ngân Hoa, khi nào mới thể kiên cường một chứ.”
“Đây chuyện kiên cường , ba , phận chúng ở trong thôn , bảo chúng ít gây xung đột với trong thôn. Nếu họ mách với ba , em mắng. Em ngã ? Trên thương ? Còn nữa, là trai, em gọi tên .”
Giang Ngân Hoa đẩy đẩy mắt kính, truy vấn Giang Mạch Miêu.
Giang Mạch Miêu hừ một tiếng phục: “Hừ, mới thương, em đều đ.á.n.h ngã bọn Cẩu Đản mà! Chị và rể đều thấy đó, thể nhân chứng cho em.”
Thiếu nữ tư táo bạo đến , khi đối mặt với nhà thiết cũng sẽ để lộ một mặt trẻ con.
Huống chi, Giang Mạch Miêu đến nay vẫn trưởng thành, vẫn còn nét trẻ con.
“Chị, rể?”
Giang Ngân Hoa một theo thói quen đẩy đẩy mắt kính, chuyển mắt về một bên, chớp chớp mắt, cẩn thận kỹ hai bên cạnh Giang Mạch Miêu.
Anh bất giác mở to mắt.
“Ngân Hoa, lâu gặp, em cao lớn thế .” Giang Niệm chào hỏi Giang Ngân Hoa.
Giang Ngân Hoa chăm chú Giang Niệm, cảm xúc trong lòng kích động: “Chị, chị tới đây? Ngay cả rể cũng tới nữa! Sao báo một tiếng, ba luôn nhắc tới chị, nếu họ chị về, nhất định sẽ vui! Lần chia tay, chúng hai năm gặp .”
Nói , hốc mắt Giang Ngân Hoa bất giác đỏ hoe.
Anh tháo mắt kính xuống, dùng tay áo lau khóe mắt ẩm ướt, vẻ mặt kích động .
Trong khoảnh khắc , Giang Niệm cảm nhận cảm xúc mãnh liệt phát từ Giang Ngân Hoa, lồng n.g.ự.c xót xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chong-quan-nhan-sieu-cung-vo-ket-hon-ba-nam-sinh-hai-be/chuong-167-gap-lai-co-danh-nguoi-trong-rat-ngau.html.]
“Ba , họ ở ?”
“Ba đều đang việc ở đội sản xuất, chị, chị theo em, em dẫn chị .” Giang Ngân Hoa kích động .
Giang Niệm gật đầu: “Được.”
Giang Mạch Miêu : “Anh chậm, mắt , đường còn rõ. Anh dẫn rể về nhà , bé con còn đang ngủ gật. Em dẫn chị qua tìm ba .”
Giang Niệm và Tần Tam Dã , quyết định theo sự sắp xếp của Giang Mạch Miêu.
Lần đến, Giang Niệm và Tần Tam Dã mang theo ít đồ vật, bao lớn bao nhỏ đều , lấy từ xe xuống.
Tần Tam Dã một tay ôm con, một tay xách hai cái bao lớn, Giang Ngân Hoa cầm phần còn , nặng trĩu vác vai.
“Anh rể, theo em , nhà chúng ở bên .”
Hướng đó, là vị trí đối diện với sườn đồi nhỏ.
Trước khi , Tần Tam Dã đặc biệt dặn dò Giang Niệm một câu: “Trên đường chậm một chút, thấy ba đừng kích động, ở nhà chờ em.”
Giang Mạch Miêu lên tiếng bên cạnh: “Anh rể, yên tâm , em sẽ chăm sóc chị.”
Trong lòng Giang Mạch Miêu, Giang Niệm vẫn là cô tiểu thư yếu ớt, tay thể xách vai thể vác, là chịu một chút khổ nào.
Giang Mạch Miêu dẫn Giang Niệm một con đường núi khác, men theo sườn đồi leo lên.
Cô ở phía , bước nhanh và vững vàng, vài bước, đột nhiên nhớ , dừng đầu Giang Niệm.
Thế mà bất ngờ phát hiện, Giang Niệm hề tụt , mà vẫn vững vàng theo kịp tốc độ của cô.
“Mạch Miêu, em và Ngân Hoa vẫn còn học ?”
“Không học, chỗ trường cấp ba, trường học còn .”
“Vậy Ngân Hoa xem là sách gì?”
“Em thích xem, sách gì, đều là rể gửi tới.”
“Mạch Miêu, hai thường xuyên bắt nạt em và Ngân Hoa ?”
“Em mới sợ bọn họ bắt nạt, nào em cũng đ.á.n.h !”
Giang Mạch Miêu đến câu , giọng lớn hơn một chút.
Giang Niệm đằng những lời , nhất định cất giấu nhiều gian khổ và đau đớn. Tính cách Giang Mạch Miêu trong ký ức của cô vốn như thế, là khi đến nông trường mới đổi.
Cô ngay từ đầu đ.á.n.h , nhất định là qua những thất bại mới luyện thủ.
Giang Niệm đau lòng, tán thưởng từ tận đáy lòng: “Mạch Miêu, bắt nạt thì nên đ.á.n.h , em đáng khen!
Giang Mạch Miêu đột nhiên dừng bước, đầu về phía Giang Niệm, chớp mắt thể tin .
“Chị... Chị... Trước chị ghét nhất khác đ.á.n.h , đó là việc mà dã man mới .” Giang Mạch Miêu nhớ rõ những chuyện lặt vặt qua, cũng nhớ rõ Giang Niệm ngay từ đầu coi thường Tần Tam Dã, chính là vì Tần Tam Dã trông hung dữ, đ.á.n.h .
“Con sẽ đổi.” Giang Niệm hề chột , nghiêm túc khen: “ hiện tại cảm thấy bộ dáng của em ngầu!”