Chồng Quân Nhân Siêu Cưng Vợ, Kết Hôn Ba Năm Sinh Hai Bé - Chương 152: Chua, thích chua
Cập nhật lúc: 2025-10-01 15:55:17
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Minh Huy suy nghĩ một hồi, vẫn tin lời Giang Niệm, vẫn mê tự tin mị lực cá nhân của .
Chỉ là lúc , e ngại vẻ mặt kinh hãi của Giang Niệm.
Sợ Giang Niệm trong lúc kích động, thật sự chuyện điên rồ gì.
Lâm Minh Huy nhát gan tham lam.
Hắn chằm chằm Giang Niệm, lùi , nghĩ một biện pháp thỏa hiệp.
"Niệm Niệm, trong lòng em , chỉ là do nhiều trong sân viện chằm chằm em, và tên họ Tần ở bên cạnh em, nên em mới dám thật lòng, ? Không , chúng thể thư! Giống như , chúng thể tiếp tục thư. Niệm Niệm, em chờ , hôm nay về sẽ thư cho em, em lời nào trong lòng, đều thể với trong thư!"
Lâm Minh Huy tự cho là đúng quyết định như , đó bỏ chạy.
Giang Niệm bóng lưng Lâm Minh Huy như chạy trối ch·ết, thật sự tức đến bật .
Nam chính trong thế giới tiểu thuyết , là một thứ như ?
Đây là nam chính mà Diệp Lan Lan đặc biệt tạo cho chính cô ?
Thật là cái thá gì.
Căn bản là đồ rác rưởi!
Giang Niệm thật sự lười lãng phí một chút tâm trí nào cho loại nữa, thời gian đó chi bằng về nhà sớm một chút để gặp Tiểu An Bảo.
Cô , nhanh chân về phía khu nhà gia đình.
Vân Vũ
Đi mấy bước.
Giang Niệm thấy một bóng cao lớn, thẳng thắn ngoài cổng khu nhà gia đình, ngờ là Tần Tam Dã.
"A Dã!"
Cô mừng rỡ khôn xiết.
Sau khi chứng kiến sự tự tin đầy dầu mỡ của Lâm Minh Huy, giờ thấy Tần Tam Dã, cô cảm thấy thoải mái và tươi mới như làn gió xuân.
Chỉ là cách gần, Tần Tam Dã sẽ thấy gì chứ?
Giang Niệm kỹ vẻ mặt Tần Tam Dã, thấy gì khác thường, lẽ Tần Tam Dã mới về, hai trùng hợp gặp .
Tần Tam Dã bước đến bên Giang Niệm, nhận lấy chiếc giỏ tre nặng trịch cô, trầm giọng hỏi.
"Có mệt ?"
"Không mệt. Lần em đào ít thứ , đáng giá lắm, mệt chút nào."
Giang Niệm lắc đầu, ngẩng đầu Tần Tam Dã, những vết bùn đất dính mặt cô đều trở thành điểm tô nụ rạng rỡ.
Ánh mắt Tần Tam Dã dịu dàng lời, tiên chạm mặt cô, lau một ít bùn đất, sờ tay cô.
Cả ngày nay Giang Niệm cầm cái cuốc nhỏ, lòng bàn tay mềm mại đều cọ xát đến đỏ ửng.
Bàn tay đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve, sự xót xa nên lời.
"Không , chỉ là đỏ thôi, chờ về nhà rửa tay, thoa một chút kem dưỡng da tay em tự , ngày mai sẽ thôi."
Giang Niệm để tâm đến điều đó, mà phấn khích lấy một thứ từ trong giỏ tre.
Đó là quả mơ dại gói trong lá dâu.
Cô chọn một quả đỏ mọng, đưa đến bên miệng Tần Tam Dã.
"A Dã, nếm thử xem, đây là quả mơ dại, ngọt lắm."
Quả mơ đỏ mọng, theo ngón tay Giang Niệm, Tần Tam Dã c.ắ.n miệng.
Cắn một miếng, chất lỏng bùng nổ trong vị giác.
Giang Niệm đến cong cả mắt, hỏi, "Thế nào? Ngọt ?"
Tần Tam Dã khẽ nhúc nhích lông mày, c.ắ.n quả, khẽ khàng lên tiếng, "Ngọt."
"Hi hi, em cũng thấy ngọt, quả ngon thật, em hái ít. Đi thôi, chúng nhanh về nhà, cho An An nếm thử nữa, con bé ăn quả dại bao giờ, thể ăn một hai quả để nếm hương vị."
Giang Niệm cầm quả mơ dại tay, thúc giục Tần Tam Dã, tiện tay đút cho Tần Tam Dã vài quả nữa.
Tần Tam Dã ăn hết tất cả, lời bước nhanh hơn, hai về nhà trong ánh hoàng hôn, bóng dáng dính chặt .
...
Về đến nhà.
Giang Niệm rửa mặt qua loa, rửa tay rửa mặt, quần áo dính đầy bùn đất.
Chiếc giỏ tre chứa đầy thiên ma tươi đặt tạm thời ở nơi thông gió ngoài sân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chong-quan-nhan-sieu-cung-vo-ket-hon-ba-nam-sinh-hai-be/chuong-152-chua-thich-chua.html.]
Trong phòng tiếng lửa nhóm nấu cơm, bếp Giang Niệm, mà là Tần Tam Dã.
Giang Niệm ngoài cả ngày, Tần Tam Dã nỡ để cô nấu cơm, tự nhiên tiếp nhận việc nhà, bảo cô ngoài nghỉ ngơi.
Giang Niệm gặp Tiểu An Bảo cả ngày, khi thật sự trở thành , cô mới hiểu nỗi nhớ nhung m.á.u mủ ruột th·ịt.
"An An hôm nay thế nào? Buổi chiều ngủ ngoan ? Tỉnh dậy ?"
Tống Oánh Oánh ở bên cạnh , "An An ngoan lắm, thấy đứa trẻ nào hiểu chuyện như , cả ngày nháo, chỉ là buổi chiều lúc mới tỉnh ngủ nức nở hai tiếng, nhưng đưa cho con bé cái trống lắc, lập tức ngoan ngay."
Tiểu An Bảo cả ngày nháo, lúc dính chặt lấy Giang Niệm buông, dường như bù đắp cả ngày ôm ấp.
Lúc con bé trông thật đáng thương, nũng.
"An An của chúng là nhớ đúng ? Mẹ cũng nhớ An An, còn mang theo đồ ăn ngon cho con."
Giang Niệm lấy quả mơ dại , mở lá dâu đặt bàn nhỏ.
Cô cẩn thận chọn lựa, chọn một quả mơ dại nhất và mọng nhất, ngắt bỏ cuống lá.
"An An, a ——"
Tiểu An Bảo là một cô nhóc tham ăn, thấy hành động của Giang Niệm đồ ăn ngon, cái miệng nhỏ sớm há .
Quả mơ dại đỏ mọng, đưa cái miệng nhỏ của con bé.
Giang Niệm đồng thời với Tống Oánh Oánh, "Oánh Oánh, chị cũng ăn , cái là mơ dại, ngon lắm ——"
Đang chuyện.
Tiếng ọc ọc phát từ Tiểu An Bảo.
Giang Niệm cúi đầu , phát hiện quả mơ dại đưa miệng Tiểu An Bảo, khi c.ắ.n mấy miếng, cô con gái nhỏ phun .
Cùng với nước bọt lấp lánh nhổ .
Tiểu An Bảo nhăn nhó, cau mày, ngừng phun lưỡi, Giang Niệm với vẻ nhu nhược đáng thương.
Như thể đang lên án, tủi .
Tiểu An Bảo: Mẹ hư! Biến mất lâu như ! Còn cho con ăn đồ ngon!
Giang Niệm đầu tiên gặp tình huống , hiểu tại .
"Sao ? Quả ăn ?" Cô cầm lấy quả mơ dại, ăn vài quả, ngọt thanh, nhiều nước, ngon lắm mà.
Giang Niệm vẻ mặt hoang mang, ngẩng đầu sang Tống Oánh Oánh bên cạnh.
Tống Oánh Oánh đúng lúc phát một tiếng, "Chà —— chua quá!"
Mặt Tống Oánh Oánh cũng nhăn giống như Tiểu An Bảo, quả mơ dại cô ăn , suýt nữa nhổ , nhắm chặt mắt mới nuốt xuống .
Đừng quả mơ dại đỏ mọng, nhưng ăn chua.
"Chua? Sao thể chua ?"
Tống Oánh Oánh nhăn mày , "Chính là chua mà."
"Em ăn rõ ràng là ngọt, Tần Tam Dã cũng ăn ——"
Giang Niệm đang thì đột nhiên dừng .
Cô cuối cùng hiểu .
Mơ dại thật sự chua, cô thấy ngọt, là vì mang thai, hormone trong cơ thể đổi, dẫn đến khẩu vị cũng đổi.
Cô bắt đầu thích đồ chua, cho nên ăn chua đều thấy ngọt.
Còn về Tần Tam Dã...
Lúc ăn mơ dại, ngay cả lông mày cũng nhăn một chút, Giang Niệm đút mấy quả, ăn bấy nhiêu, thế mà hề một lời.
Thật là... cưng chiều cô quá.
Giang Niệm bật , nụ tràn đầy ngọt ngào, ngọt tận trong lòng.
"Oánh Oánh, chua thì đừng ăn nữa."
Cô lấy khăn tay, lau miệng cho Tiểu An Bảo, nhẹ giọng , "Xin con, quả chua, chúng ăn cái , ăn kẹo sữa thỏ trắng lớn ? Kẹo sữa thỏ thỏ."
Mắt Tiểu An Bảo lập tức sáng lên, giọng non nớt mở miệng , "Thỏ thỏ! Ăn thỏ thỏ ~ kẹo!"