Chồng Quân Nhân Siêu Cưng Vợ, Kết Hôn Ba Năm Sinh Hai Bé - Chương 147: Ngủ đi, ngủ ngon

Cập nhật lúc: 2025-09-29 08:27:04
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Rất lâu , bầu khí ái từ từ tiêu tan trong đêm tối.

Không từ khi nào, Tần Tam Dã đổi vị trí, hai vợ chồng nhỏ mật ôn tồn.

Bàn tay đàn ông dính chặt Giang Niệm, vẫn thỏa mãn, nhẹ nhàng vuốt ve.

Giờ khắc .

Là thời điểm Tần Tam Dã “ăn uống no đủ”, tâm trạng nhất.

Giang Niệm nắm chặt cơ hội, hít thở định, khi Tần Tam Dã ngủ.

“Ngày mai lên núi một chuyến. Chính là khu vực gần mảnh đất chúng từng .”

Lên núi?

Tần Tam Dã nhíu chặt mày.

Lần mảnh đất đó, là lái xe cùng Lục Thành , dọc đường đường núi mười tám khúc, như mà còn tốn ít thời gian.

Nếu Giang Niệm một , dựa hai chân để , tuy cần đường lớn thể đường tắt, quãng đường sẽ rút ngắn tương đối, nhưng vẫn còn xa xôi, cần ít thời gian.

Cả cả về, ít nhất ba tiếng.

Đối với bình thường mà , đều là một việc vất vả, huống chi…

Bàn tay Tần Tam Dã, âm thầm đặt bụng Giang Niệm, nơi đó bằng phẳng, mềm mại, ẩn chứa một tiểu sinh mệnh.

Giang Niệm Tần Tam Dã lo lắng, nên cố ý chọn thời điểm để chuyện, chính là để thuyết phục Tần Tam Dã hơn.

Dưới chăn, lòng bàn tay cô nhẹ nhàng đan tay Tần Tam Dã, ngón tay quấn quýt.

“A Dã, đang lo lắng gì. sức khỏe , bệnh tật gì, thể vì mang thai, mà cứ giữ mãi trong nhà. cũng việc , việc hứng thú.”

“Nhất định lên núi ? Thiếu gì chúng đều thể mua.”

Giọng Tần Tam Dã thấp trầm, cảm xúc trong lời vẫn là đồng ý.

Giang Niệm vội vàng, tiếp tục nhẹ giọng .

“Nhiều thứ mua bằng tiền. Lần lên núi, phát hiện ít Trung d.ư.ợ.c liệu. thời gian quá ngắn, xem, thu hoạch bất ngờ.”

“A Dã, học Trung y, thể hứng thú với d.ư.ợ.c liệu. Các loại d.ư.ợ.c liệu, sinh trưởng tập tính khác ở những nơi khác , cũng sẽ d.ư.ợ.c tính khác .”

mang thai, nên cẩn thận một chút. Đứa trẻ trong bụng, là con , càng là con , cùng nó huyết mạch tương liên, ai quan tâm đến nó hơn . Chỉ cần đường chút thoải mái, sẽ lập tức về.”

Nghe Giang Niệm nhiều lời như một , Tần Tam Dã Giang Niệm quyết tâm.

Chuyện , giấu trong lòng cô lâu, chỉ là vẫn .

Hiện tại Giang Niệm mới m.a.n.g t.h.a.i ba tháng, lộ bụng, gần giống bình thường; chờ thêm mấy tháng nữa, bụng cô sẽ nhô lên từng chút, trở nên ngày càng lớn, gánh nặng cơ thể cũng sẽ ngày càng nặng, đến lúc đó, cho dù Tần Tam Dã bảo cô ngoài, cô cũng sẽ lười biếng .

Sau đó là thời kỳ cuối thai kỳ, sinh nở, ở cữ.

Thời gian Giang Niệm thể hoạt động tự do còn nhiều, cũng chỉ mấy tháng .

bất ngờ đến thập niên 70, thời đại đặc thù và thiên nhiên, cô từ bỏ như , một việc ý nghĩa hơn.

Điền Trọng Lâu và Hoàng Tinh chuyển gian Linh Bảo lúc đều lớn lên , thích nghi với môi trường gian Linh Bảo, cũng xu hướng sinh trưởng thành mảng.

Giang Niệm dùng Điền Trọng Lâu chế tạo Vân Nam Bạch Dược, gửi đến chỗ Hạ Quân Trưởng, nhận phản hồi d.ư.ợ.c hiệu .

Đã như , Giang Niệm tìm kiếm thêm d.ư.ợ.c liệu, và chuyển gian Linh Bảo.

tạm thời thể mở “Đồng ruộng linh dược”, nhưng việc gieo trồng d.ư.ợ.c liệu bình thường, thể thỏa mãn nhu cầu hàng ngày của cô .

Rất lâu .

Tần Tam Dã thận trọng suy nghĩ.

Anh trong lòng luôn rõ ràng Giang Niệm là khác biệt, cô một đôi cánh phía .

Tần Tam Dã thể bẻ gãy cánh của Giang Niệm, khiến cô thể tự do bay lượn.

Anh thấy Giang Niệm tự do tự tại, rạng rỡ ngời sáng.

Sự trong lòng, phần lớn là sự lo lắng cho Giang Niệm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chong-quan-nhan-sieu-cung-vo-ket-hon-ba-nam-sinh-hai-be/chuong-147-ngu-di-ngu-ngon.html.]

Cuối cùng… tất cả đều thỏa hiệp ánh mắt sáng ngời của Giang Niệm.

“Không ép , quá mệt, chỉ cần chút khó chịu, là lập tức về.”

Ánh mắt Giang Niệm sáng lên, đây là đồng ý , lập tức gật đầu đồng ý, “Được! Nghe lời hết.”

Tần Tam Dã , “Em thể một , một lên đường quá nguy hiểm.”

“Anh yên tâm, tìm cùng , hai đồng hành cùng lên đường.”

“Tống Oánh Oánh?”

Tần Tam Dã nhíu mày, hài lòng với chọn là Tống Oánh Oánh.

Với Tống Oánh Oánh tay thể xách, vai thể vác đó, lỡ thật sự xảy chuyện đường, Tống Oánh Oánh chăm sóc Giang Niệm, ngược cần Giang Niệm chăm sóc Tống Oánh Oánh.

Hoàn là gánh nặng.

Giang Niệm sớm đoán , “Không Tống Oánh Oánh, là Hoàng Quế Hương, chị Quế Hương. Cái yên tâm ?”

Hoàng Quế Hương là Tây Bắc thể trạng cường tráng, chỉ kinh nghiệm việc đồng áng, còn từng nuôi heo, sức lực , thua kém đàn ông.

Tần Tam Dã hài lòng với chọn , lên tiếng trầm thấp, “Ừm.”

“Vậy cứ quyết định , đổi ý. Khuya , ngủ thôi, ngủ ngon.”

Giang Niệm đạt mục đích xong, tâm trạng vui vẻ, thể xác và tinh thần thoải mái, vui vẻ ôm chăn .

Cánh tay cô ôm lấy Tiểu An Bảo vợ chồng hai quên mất, ôm lòng.

Cô con gái nhỏ thơm tho mềm mại trở thành chiếc gối ôm nhất, ấm áp, mềm mại, khác hẳn đàn ông thối cứng cáp.

Tần Tam Dã cứ như “vứt bỏ” ở một bên.

Vân Vũ

Giống như vợ con ruồng bỏ .

Anh bất đắc dĩ thở dài một thật dài, thầm, nhắm mắt , “Ngủ , ngủ ngon.”

Phía bên .

Giang Niệm , giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve môi cô , vẫn còn nóng và sưng.

Thôi, nghĩ nữa.

Ngủ!

________________________________________

Ngày thứ hai.

“A Niệm, thật sự lên núi ?”

Tống Oánh Oánh một bên, Giang Niệm đang sắp xếp hành lý, lo lắng dò hỏi.

Thần sắc cô , giống hệt Tần Tam Dã đêm qua, ánh mắt dừng ở bụng Giang Niệm.

“Yên tâm , chẳng qua là mấy tiếng đường núi, với khó. Lần núi cao như , còn một leo lên.”

Ngữ khí Giang Niệm nhẹ nhàng thoải mái.

Tống Oánh Oánh nhớ lên núi, cô ngã ở mảnh đất bằng sườn núi, Giang Niệm một lên cao như , chỉ bẩn giày, hề chuyện gì, còn nhẹ nhàng.

mà…”

“Không nhưng gì cả, sẽ sớm về sớm, buổi tối về chúng còn thể ăn cơm cùng mà. Chỉ là An An nhà , cần phiền .”

Tiểu An Bảo giao tay Tống Oánh Oánh, ôm ấp dịu dàng.

Bé con thích mùi vị ngọt ngào Giang Niệm, cũng vì ở chung lâu với Giang Niệm , Tống Oánh Oánh cũng một mùi vị tương tự, tươi mát ngọt ngào.

Cho nên Tiểu An Bảo một chút cũng bài xích Tống Oánh Oánh, còn sẽ nũng nịu gọi vài tiếng “Dì”.

 

 

 

 

 

Loading...