Chồng Quân Nhân Siêu Cưng Vợ, Kết Hôn Ba Năm Sinh Hai Bé - Chương 120: Điềm xấu dự cảm
Cập nhật lúc: 2025-09-29 08:26:36
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Có đang cô.
Giang Niệm bản đang ở giữa chợ náo nhiệt, xung quanh nhiều ánh mắt quan sát cô.
Chỉ là chằm chằm xem, tính là chuyện lớn gì.
luồng ánh mắt , Giang Niệm theo bản năng căng thẳng, lưng lạnh buốt.
Như thể một con rắn độc âm lãnh, đang chằm chằm cô từ phía .
Hành động ngừng tiếp đón khách hàng của cô, theo đó dừng .
Tống Oánh Oánh ở ngay bên cạnh Giang Niệm, nhanh nhận sự bất thường của cô .
Cô quan tâm , “A Niệm, ?”
Vân Vũ
Giang Niệm lắc đầu, trong lòng cảm giác vi diệu, cô tạm thời thể rõ, nhưng Tống Oánh Oánh lo lắng.
Chỉ thể phủ nhận .
“Không gì, chỉ là lơ đễnh một chút.”
Tống Oánh Oánh thở phào nhẹ nhõm, “Không gì là . Hiện tại đông , chúng cố gắng một chút nữa, lát nữa vắng cô nghỉ ngơi, tới tiếp đón.”
“Được.”
Hai lên kế hoạch phiên nghỉ ngơi.
cứ thế bận rộn, mãi đến một giờ chiều.
Khoảng thời gian ăn trưa trôi qua, Giang Niệm và Tống Oánh Oánh đều thời gian ăn miếng gì lót bụng, vẫn luôn khách hàng nối liền dứt vây quanh.
Kem trắng và kem dưỡng ẩm các cô mang đến, tất cả đều bán hết, đám đông mới tản .
Chỉ còn mấy cây son dưỡng môi nho nhỏ, lưu quầy hàng.
Giang Niệm trong quá trình bán hàng phát hiện, so với son dưỡng môi, đại bộ phận đối với son màu càng cảm thấy hứng thú.
Lần tới cô thể một ít son màu, còn thể pha các loại sắc độ khác , chế tác thành một bộ sưu tập chỉnh, khẳng định cũng thể bán chạy.
Tình hình tiêu thụ ngày hôm nay, vượt xa dự đoán của Giang Niệm.
Cô sắp xếp các vật phẩm còn sót quầy hàng, đem tiền kiếm đều bỏ túi, chờ về khu nhà gia đình sẽ từ từ đếm.
Đang bận rộn.
Giang Niệm một bên một tiếng, lục cục lục cục tiếng vang.
Ngẩng đầu , vặn thấy khuôn mặt đỏ bừng đỏ bừng vì phơi nắng của Tống Oánh Oánh.
Lần , Tống Oánh Oánh hề ngượng ngùng mắc cỡ, thoải mái hào phóng sờ sờ bụng.
Cô học theo vẻ tùy ý phóng khoáng của Giang Niệm, thẳng, “ đói bụng , chúng nhanh ăn gì đó .”
“Được! mời, chúng quán cơm quốc doanh ăn một bữa ngon.”
Giang Niệm rạng rỡ đồng ý.
Hai ngay đó rời khỏi chợ, chạy tới quán cơm quốc doanh.
Vì qua giờ ăn, đến quán cơm quốc doanh thì trong quán mấy , đồ ăn thịt đặc sắc bán hết.
Giang Niệm , gọi một phần cà tím xào thịt vụn, một phần đậu phụ chiên thơm, một chén canh trứng, và hai chén cơm trắng.
Đồ ăn đơn giản, nhưng đầu bếp của quán cơm quốc doanh trình độ xuất sắc, cơm nhà hương vị.
Giang Niệm và Tống Oánh Oánh đói bụng cả buổi trưa, cầm lấy bát cơm liền cúi đầu ăn ngấu nghiến.
Hai đều quên cả chuyện phiếm.
Ngược là nhân viên phục vụ của quán cơm quốc doanh, vì ít khách, tới giờ tan ca, ở bàn trống bên cạnh chuyện phiếm, phàn nàn về khách hàng đó.
“Xì, tiền còn bày đặt gì tiểu thư khuê các, tới quán cơm quốc doanh phô trương giàu , từng thấy nào bộ tịch như .”
“Chính là ! Còn luôn miệng cái gì là sinh viên tới từ Thủ đô… Phì! gặp qua sinh viên tới từ cũng đều xuống đất việc lúc thanh niên tri thức xuống nông thôn , khác gì !”
“Lúc gọi món thì cái gì cũng , chỉ riêng thịt ba chỉ gọi hai phần, kết quả sờ túi thì đủ tiền tính.”
“Thật là xúi quẩy! Hôm nay gặp khách hàng như .”
________________________________________
Tiếng chuyện, rõ mồn một truyền tai Giang Niệm và Tống Oánh Oánh.
Hai thấy mấy chữ “sinh viên tới từ Thủ đô”, dừng đũa trong tay, liếc một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chong-quan-nhan-sieu-cung-vo-ket-hon-ba-nam-sinh-hai-be/chuong-120-diem-xau-du-cam.html.]
Giang Niệm nhíu mày.
Tống Oánh Oánh trực tiếp sự nghi hoặc trong lòng.
“A Niệm, các cô Diệp Lan Lan chứ?”
Giang Niệm trong lòng cùng suy đoán, nghĩ đến cái điềm dự cảm lạnh cả lúc nãy.
Giang Niệm hỏi, “Vừa ở chợ, cô thấy Diệp Lan Lan ?”
Tống Oánh Oánh lắc đầu, “Không thấy Diệp Lan Lan, nhưng thấy hai nữ sinh, là hôm đó cùng Diệp Lan Lan. Các cô mua kem trắng của .”
Cũng chính là Hàn Mai và Đường Linh hai .
Thần sắc Giang Niệm trầm xuống, “Cô chắc chắn, nhận lầm ?”
“ chắc chắn. Lúc các cô tới, cô đang bận tiếp đón khách hàng khác, nên . Lúc đó là thu tiền.” Tống Oánh Oánh thấy Giang Niệm vẻ mặt căng thẳng, chút lo lắng, “Có nên bán cho các cô ?”
Nghe những tin tức , suy nghĩ trong đầu Giang Niệm ngừng xoay chuyển.
Sinh viên viện nghiên cứu sẽ xuất hiện ở chợ, thể Diệp Lan Lan cũng theo cùng tới.
Ánh mắt lạnh cả mà Giang Niệm nhận thấy lúc nãy, thể chính là Diệp Lan Lan đang chằm chằm cô .
Diệp Lan Lan thấy cô , nhưng bản cô xuất hiện.
Hành vi cố tình tránh mặt như , ngược càng đáng ngờ!
Chuyện , Diệp Lan Lan chịu thiệt.
Với tính cách thù tất báo của Diệp Lan Lan, tuyệt đối sẽ dễ dàng bỏ qua như !
Cô nhất định đang âm thầm tính kế cái gì đó!
Điềm dự cảm của Giang Niệm lúc , khả năng cao sẽ trở thành sự thật.
Sau cô cần càng cẩn thận mới đúng.
Giang Niệm đang chìm trong suy nghĩ, lúc hồn, đối diện với đôi mắt đầy ưu phiền lo lắng của Tống Oánh Oánh.
Tống Oánh Oánh lúc đang hối hận, lẽ hôm nay cô nên cẩn thận hơn, tiếp xúc với mấy cô sinh viên thì .
Giang Niệm nhếch khóe môi , gắp lên một miếng đậu phụ chiên thơm, ăn một miếng lớn .
“Oánh Oánh, ăn . Miếng đậu phụ giòn mềm, đặc biệt ngon.”
“ mà…”
“Không gì nhưng mà! Chuyện đây chúng cần suy nghĩ nữa, chuyện cũng cần lo lắng. Chờ đến ngày nó thật sự xảy , hãy buồn phiền là . Đến lúc đó giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền! Không gì sợ!”
Không gì sợ!
Đó chính là tâm trạng của Giang Niệm lúc .
Hơn nữa –
“Hôm nay chúng kiếm nhiều tiền như , càng nên vui vẻ, chờ ăn cơm xong, chúng tiếp tục Hợp tác xã mua bán. Oánh Oánh, cô từng Hợp tác xã mua bán đúng ?”
Sự lo lắng trong lòng Tống Oánh Oánh, nụ rạng rỡ của Giang Niệm xua tan.
Nhắc đến “Hợp tác xã mua bán” xong, sự chú ý cũng dời .
Gia cảnh Tống Oánh Oánh , đồ vật hằng ngày đều do cha cô phụ trách mua, khi cô mua đồ, đều Bách hóa thương trường.
Hợp tác xã mua bán cô chỉ qua, từng thấy.
Cô hỏi, “Hợp tác xã mua bán bán thứ ?”
“Có! Tất cả đều ! Bán còn nhiều hơn cả Bách hóa thương trường nữa. Từ dầu muối tương dấm , cho đến quần áo vải vóc, xe đạp, radio, tất cả đều bán. Nếu may mắn, còn thể gặp bán TV. Bất quá hôm nay chúng trễ , đồ e rằng còn nhiều. Cô mua gì? Chúng thể ngày mai sớm hơn một chút.”
“Không cần vội, mua một chút vở và bút chì.”
“Vậy ! Chúng nhanh ăn , ăn xong qua đó.”
Ngay đó.
Giang Niệm và Tống Oánh Oánh vùi đầu ăn cơm, ăn hết sạch hai món mặn một canh, đó tính tiền thanh toán, vui vẻ đến Hợp tác xã mua bán.