Chồng Quân Nhân Siêu Cưng Vợ, Kết Hôn Ba Năm Sinh Hai Bé - Chương 110: Đuổi đi một người, lại đến một người

Cập nhật lúc: 2025-09-28 08:45:35
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Khi đó, lời của Tống Oánh Oánh Giang Niệm vẫn để tâm.

Sau hai từng nhắc chủ đề về Diệp Lan Lan.

Cho đến , “sự kiện tiểu thuyết” bùng nổ, Giang Niệm mới thấy bộ mặt thật của Diệp Lan Lan, thực sự nghiệm rằng lời Tống Oánh Oánh khi đó đúng.

Giang Niệm hồn từ ký ức.

Cô hỏi: “Oánh Oánh, thích Diệp Lan Lan, là vì trực giác của ?”

“Ừm, tớ cũng rốt cuộc là vì , chỉ là một loại trực giác thôi.”

Lúc Tống Oánh Oánh những lời chút do dự, lo lắng Giang Niệm tin cô.

ai ngờ, Giang Niệm mỉm với cô.

Giang Niệm vỗ vỗ vai Tống Oánh Oánh, khẳng định : “Cảm giác của chuẩn, cứ tiếp tục duy trì!”

Tống Oánh Oánh sửng sốt.

Đầu tiên là kinh ngạc, đó mỉm ngay.

Trực giác gần đây của cô… cảm thấy Triệu Vệ Đông bề ngoài vẻ hung dữ nhưng dường như là một ...

Cảm giác , thể tin tưởng ?

________________________________________

Giang Niệm và Tống Oánh Oánh trò chuyện đơn giản vài câu, hai ai nấy trở về bận rộn việc riêng.

Giang Niệm Tống Oánh Oánh nhà, đó đóng cửa.

Khoảnh khắc cánh cổng sắp đóng , một viên đá nhỏ rơi xuống ngoài cửa, lộc cộc lộc cộc lăn đến chân Giang Niệm.

Giang Niệm theo bản năng cúi đầu xem.

Viên đá nhỏ , rõ ràng là ném tới.

Đầu tiên là viên thứ nhất.

Sau đó là viên thứ hai… viên thứ ba…

cố tình ném đá về phía chân Giang Niệm, thu hút sự chú ý của cô.

Giang Niệm nhanh chóng ý thức điều , ngẩng đầu về phía hướng đá ném .

Cách đó xa, bên cạnh bức tường rào, ẩn giấu một bóng dáng đàn ông.

Lâm Minh Huy thấy Giang Niệm ngẩng đầu, lập tức nhếch khóe miệng 45 độ, để lộ bên sườn mặt trái ưu tú nhất của , tự nhận là sạch sẽ, sáng sủa.

Hắn mặc chiếc sơ mi trắng sạch sẽ nhất , tóc chải chuốt chút cẩu thả, ngay cả nếp gấp cổ tay áo cũng ủi phẳng phiu.

Tuyệt đối phô bày mặt văn nhã, soái khí nhất của .

Vân Vũ

Hắn nháy mắt với Giang Niệm.

Và tình thâm gọi khẽ:

“Niệm Niệm ~ Niệm Niệm ~”

Giang Niệm lập tức nhíu mày.

mới đuổi Diệp Lan Lan ở phía , lưng tới thêm một Lâm Minh Huy, mấy con ruồi bọ phiền toái cứ lượt kéo đến ?

Cũng nguyên chủ mắt , tại một đàn ông như mê hoặc tâm hồn.

Lâm Minh Huy dù trang điểm sạch sẽ đến mấy, vẫn tỏa một mùi dầu mỡ khó chịu.

Sống sờ sờ chính là câu : Rõ ràng bình thường như , tự tin đến thế.

Cứ như thể chỉ cần vẫy tay, Giang Niệm liền sẽ nhào lên một kẻ mê vì tình (luyến ái não).

À.

Thật là buồn .

Người đàn ông căn bản bằng một sợi tóc của Tần Tam Dã.

Giang Niệm thu ánh mắt phiền chán, đóng cửa.

Phía Lâm Minh Huy sốt ruột lên.

Trong tay vẫn nắm một nắm đá ném hết, rõ ràng Giang Niệm thấy , tại chút phản ứng nào.

Điều đúng!

Mấy năm nay, Giang Niệm tuy kết hôn, nhưng những lá thư cô cho rõ ràng đều chan chứa tình ý, chê bai Tần Tam Dã gì, rõ ràng là còn tình cảm với .

Chẳng lẽ là cách quá xa, Giang Niệm nhận ư?

Đông!

Đông!

Đông!

Lâm Minh Huy cầm đá trong tay, tiếp tục ném về phía Giang Niệm, đè giọng gào lên:

“Niệm Niệm ~ Niệm Niệm ~ Là đây! là Lâm Minh Huy đây ~”

Giang Niệm từng viên đá bay tới, những lời dầu mỡ , một trận buồn nôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chong-quan-nhan-sieu-cung-vo-ket-hon-ba-nam-sinh-hai-be/chuong-110-duoi-di-mot-nguoi-lai-den-mot-nguoi.html.]

Bụng cô còn đến ba tháng, đến lúc thai nghén nôn, nhưng Lâm Minh Huy cho ghê tởm đến mức nôn.

Xem gã tra nam căn bản hiểu cái gọi là đóng cửa từ chối tiếp khách.

Nếu Giang Niệm thể hiện thái độ , tuyệt đối sẽ giống miếng cao dán da chó, dính chặt lấy cô buông.

Động tác đóng cửa của Giang Niệm ngừng .

Lâm Minh Huy lập tức vui mừng, mắt sáng lên.

Hắn ngay phụ nữ nào quên !

Khi Lâm Minh Huy đang vui sướng khôn tả, đắc ý dào dạt.

Giang Niệm đột nhiên đầu về phía bên .

Cô cẩn thận quan sát, thấy ở giao lộ bên vặn một qua.

Chính là mà cô quen thuộc: Hoàng Quế Hương.

Giang Niệm nảy một kế, lập tức cao giọng hô:

“Bắt trộm! Bắt trộm! Có trộm!”

Hoàng Quế Hương thấy tiếng, lập tức đầu , nhanh như bay xông về phía Giang Niệm.

“Trộm ư? Trộm ở ? Thằng nào ăn gan hùm mật gấu, dám đến khu gia đình quân nhân ăn trộm đồ! Em Niệm, trộm ở ?”

“Chị Quế Hương, trộm ở đằng đó! Chị xem cái góc tường , đang giấu một bóng lén lút !”

Kỹ thuật diễn của Giang Niệm là một, hơn nữa khuôn mặt trắng trẻo mềm mại của cô, căn bản ai nghi ngờ cô dối.

Trong lúc chuyện.

Giang Niệm tiện tay cầm lấy cây chổi đặt cạnh cửa, tiếng động đưa cho Hoàng Quế Hương.

Hoàng Quế Hương vồ lấy cây chổi, vung gậy.

Cô lao thẳng về phía góc tường bóng đang lung lay.

“Thằng nhóc ! Mày mắt, đến cả chỗ cũng dám trộm!”

Lâm Minh Huy đang ngây đó.

Hắn Giang Niệm đột nhiên hô “Bắt trộm”, thấy một phụ nữ khỏe mạnh lạ mặt, hùng hổ xông về phía .

Chẳng lẽ tên trộm đó là ?!

Chuyện xảy quá nhanh, căn bản thời gian cho Lâm Minh Huy suy nghĩ .

Phản ứng đầu tiên của , là trốn!

Chạy thoát !

Nếu với thể trạng của Hoàng Quế Hương, việc ấn một kẻ thư sinh như Lâm Minh Huy xuống đất mà đánh, là chuyện dễ như trở bàn tay.

“Mày đừng chạy! Dám ăn trộm trong đại viện của tụi tao! Xem tao trị mày thế nào!”

Hoàng Quế Hương căn bản thời gian để ý đến quần áo của Lâm Minh Huy, cũng thời gian để suy nghĩ tại một tên trộm ăn mặc bảnh bao như .

Vừa thấy Lâm Minh Huy, cô đúng lúc thấy hoảng hốt bỏ chạy.

Phản ứng chột như !

Khẳng định là trộm , sai!

“Mày nha! Hôm nay mày đụng bà Hoàng Quế Hương đây, chính là xui xẻo! Tao tuyệt đối để mày thoát khỏi tay tao !”

Hoàng Quế Hương hô lớn.

đuổi theo Lâm Minh Huy, dứt khoát giơ tay, ném cây chổi trong tay về phía lưng .

Đông một tiếng!

Trúng mục tiêu!

Lưng Lâm Minh Huy đau điếng, cây chổi rơi xuống đất, lúc vướng chân Lâm Minh Huy.

Chỉ thấy thể lảo đảo.

Ngã sấp một cú đau điếng.

Gã học sinh văn nhã áo sơ mi trắng quần tây đen lúc , tức khắc trở nên mặt mày xám xịt.

Mái tóc mà Lâm Minh Huy tỉ mỉ chải chuốt mất nửa giờ, cũng trở nên rối bời.

Hắn thực sự ngã đau, mặt là một trận co quắp vì đau đớn.

Điều căng thẳng hơn còn ở phía .

Lâm Minh Huy căn bản kịp thở dốc, Hoàng Quế Hương đuổi kịp mặt .

Hoàng Quế Hương bưu hãn, lợi hại, chút sợ hãi, giơ tay liền kéo cổ áo Lâm Minh Huy.

Sợ đến mức Lâm Minh Huy khi ngã xuống đất, vẫn liên tục lùi .

Hắn kinh hoảng thất thố hô lớn:

“Đừng đ.á.n.h ! Đừng đ.á.n.h ! trộm! trộm! là sinh viên từ thủ đô tới! là sinh viên!”

“Sinh viên?”

Hoàng Quế Hương dừng bước chân, chống tay lên hông mặt Lâm Minh Huy, nhíu mày với vẻ nghi ngờ.

Trông cô , hề tin tưởng lời của Lâm Minh Huy.

Loading...