CHỒNG MUỐN THAY ẢNH CƯỚI, THÌ RA ANH ĐÃ THAY LÒNG - 4

Cập nhật lúc: 2025-10-04 09:19:13
Lượt xem: 146

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phương Lâm từ nhỏ mất , lớn lên chịu ít thiệt thòi.

 

từng thương , cũng từng yêu .

 

“Mẹ con chỉ hỏi… con nghĩ kỹ ?”

 

nghiêm túc gật đầu.

 

Đàn ông cũng cần sự quan tâm và hồi đáp về mặt tình cảm.

 

Ba gì thêm, chỉ vỗ vai :

 

“Nếu con nghĩ kỹ, ba can thiệp nữa.”

 

Tối hôm đó, Phương Lâm chủ động đề nghị ngủ nhà ba .

 

“Văn Phàm cũng lâu đến nhà ông bà nội.”

 

Ba tươi đồng ý.

 

“Còn em thì , Chu Lăng, ngủ đây một đêm ?” – Phương Lâm sang hỏi .

 

về . Ngày mai còn việc. Anh và Văn Phàm cứ ở .”

 

Phương Lâm chụp lấy tay :

 

“Vậy cũng về. Anh quên mai cũng việc. Văn Phàm, hôm nay con ở với ông bà, mai ba đến đón con nhé?”

 

nghi hoặc .

 

Phương Lâm kéo khỏi nhà.

 

Trên đường, lái xe.

 

Phương Lâm mở lời:

 

“Văn Phàm còn nhỏ, thật sự vẫn thể rời xa . Mấy ngày nay ở nhà nó cứ tìm em mãi.”

 

“Vừa với con là mai ba cùng đến đón nó. Ngày là sinh nhật nó, chỉ nó vui vẻ một chút…”

 

“Có ?”

 

Ánh đèn xe chiếu con đường phía ,

mất tập trung.

 

thằng bé cũng là đứa từng yêu thương, từng dồn hết tâm sức để nuôi nấng.

 

thôi, coi như uổng phí.

 

Không bao cơ hội ước nguyện: sinh nhật, thấy cầu vồng, thả đèn trời đầu năm...

 

Ước mơ của nó luôn là:

“Con dì Lê Nghiên , nữa.”

 

lấy tinh thần, lạnh nhạt :

 

bận, ngày mai đến .”

 

“Chút chuyện mà cũng chịu?” – Phương Lâm từ chối, phần tức giận.

 

cũng mất kiên nhẫn, giọng cao hơn bình thường:

 

“Phương Lâm, chúng ly hôn . Sau chuyện gì ơn đừng đến phiền nữa. cứ xoay quanh và con mãi.”

 

Phương Lâm im lặng, gương mặt sa sầm, đầu .

Cả đoạn đường đó thêm gì nữa.

 

Ngày hôm , thực sự đến.

 

Bận rộn trong phòng thí nghiệm, thậm chí quên mất chuyện đó.

 

Tối tan , ngang qua một cửa hàng cây cảnh, bước xem thử.

 

trúng ngay một chậu lan hồ điệp.

 

Màu tím nhạt, những đóa hoa nở cành mảnh, đến nao lòng.

 

Chủ tiệm với lan hồ điệp khó chăm, kiên nhẫn và tỉ mỉ.

 

ghi chú các lưu ý, mang chậu lan về nhà, đặt bậu cửa sổ – nơi thoáng, đủ ánh sáng nhưng quá nắng.

 

lên mạng tra cứu tài liệu, tỉ mỉ tưới nước, bón phân, điều chỉnh vị trí theo nhiệt độ từng ngày.

 

Vừa xong xuôi việc, chuông điện thoại reo inh ỏi.

 

“Chu Lăng, bây giờ… Văn Phàm nó…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chong-muon-thay-anh-cuoi-thi-ra-anh-da-thay-long/4.html.]

 

Đầu dây bên , Phương Lâm như phát điên, giọng lắp bắp.

 

“Nó dị ứng hải sản. Anh chỉ cho nó ăn chút cua thôi mà, nghiêm trọng như chứ… Chu Lăng, em thể đến xem …”

 

“Phương Lâm, đến xem cái gì? là bác sĩ ? Nó dị ứng thì đưa đến bệnh viện . Gọi cho gì, chẳng lẽ bệnh viện?”

 

lạnh lùng xong, dập máy.

 

Chưa bao lâu , khi bước khỏi công ty.

 

Phương Văn Phàm chạy đến mặt .

 

Cậu bé vẫn mặc đồ bệnh nhân, chắc là trốn viện .

 

Dị ứng hải sản khiến cơ thể nó mệt mỏi, gầy thấy rõ.

 

Nó kéo tay áo , lí nhí :

 

“Mẹ ơi, thật sự ly hôn với ba ? Sao con bệnh mà đến thăm con?”

 

“Mẹ… bế con , con khó chịu quá…”

 

Nó đưa tay , cầu xin bế nó.

 

cảm thấy tim nhói lên.

 

Tay trong túi khẽ run,

nhưng chỉ rút điện thoại , gọi cho bệnh viện:

 

“Không khỏe thì nên đến bệnh viện. Tìm cũng vô ích.”

 

lạnh lùng,

đưa thằng bé viện.

 

Lúc , mới thực sự nhận ,

Phương Văn Phàm thật sự giống ba nó.

 

Không chỉ ở vẻ ngoài, mà còn cả tính cách.

 

Một buổi tối bình thường.

 

Sau khi chăm sóc xong chậu lan hồ điệp,

một bạn đại học lâu năm gọi cho .

 

“Chu Lăng, lâu gặp.”

 

“Ừ, chào Du Đào.”

 

“Tụi chuẩn họp lớp thứ Bảy tuần . ‘Nhà khoa học Chu’ nhất định đến đó nha!”

 

“Cấm từ chối đấy! Trước hứa hẹn ai thì nghĩa khí , nhớ ?”

 

Du Đào khiến bật , cũng tiện từ chối.

 

nhớ quãng thời gian ngây thơ và đẽ thời đại học.

 

mỉm : “Được, tớ sẽ đến.”

 

gửi địa chỉ, cúp máy.

 

Thứ Bảy, đến nhà hàng theo địa chỉ hẹn.

 

Một phòng VIP.

 

Vừa đẩy cửa bước , thấy những gương mặt quen thuộc mà cũng phần xa lạ.

 

Mọi dường như vẫn như xưa – mà cũng đổi ít nhiều.

vẫn nhận ai là ai.

 

Hai cô bạn chơi với hồi đại học lập tức chạy tới:

 

“Không là Chu Lăng ? Cuối cùng cũng chịu đến hội họp !”

 

Cả hai gò má ửng đỏ, vẻ uống chút rượu.

 

, “Chưa đủ khui rượu ?”

 

kéo đến một ghế trống.

 

“Chu Lăng, dạo thấy cả, trung tâm nghiên cứu cũng , chỉ thỉnh thoảng thấy bài báo của mạng. Đang bận chuyện lớn gì ?”

 

Du Đào cũng tới, đầy ẩn ý:

 

“Người bận chuyện lớn thật mà – chuyện đại sự cả đời!”

 

Mọi đều bật .

Loading...