Chồn Vàng Cầu Phong - Chương 4 - Hết
Cập nhật lúc: 2025-09-26 00:49:16
Lượt xem: 145
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chồn vàng gì, chỉ trong động, chốc lát , trong miệng ngậm một tấm bản đồ còn dính máu.
Vương Tam Thủy vô cùng mừng rỡ, vội vàng giật lấy tấm bản đồ.
con chồn vàng cắn chặt bản đồ, chịu buông.
Vương Tam Thủy giằng bản đồ từ miệng nó co giò bỏ chạy.
Lần , Vương Tam Thủy đào hơn hai vạn đồng bạc.
Hắn giấu kín chỗ bạc , chỉ chia cho Vương Thúy Liên một phần.
Vương Thúy Liên chỉ ba nghìn đồng, trong lòng bất mãn, nhưng Vương Tam Thủy lừa bà rằng chỉ ngần thôi.
Không ai ngờ, mấy ngày , Vương Tam Thủy gặp họa. Thì bạc đào vốn là của bọn thổ phỉ chôn giấu.
Thổ phỉ phát hiện bạc mất liền khắp nơi dò hỏi. Mà miệng Vương Tam Thủy kín, kẻ nghèo bỗng chốc phát tài, tất nhiên khao bạn bè ăn uống.
Trong lúc chè chén say sưa, giữ miệng, chuyện nên nên đều tuôn hết .
Trong khách mời một họ hàng với thổ phỉ, thế là chuyện lọt đến tai bọn chúng.
Thổ phỉ bắt Vương Tam Thủy, van xin khẩn thiết, nhưng chúng tha. Để giữ mạng, khai chuyện về Hoàng Tiên.
Bọn thổ phỉ sống núi, kiêng kỵ nhất là loại chuyện . Vì chúng g.i.ế.c , nhưng vẫn đánh cho một trận nhừ tử cướp sạch tiền bạc.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Vương Tam Thủy mất tiền chịu một trận đòn, tức giận đến phát bệnh, đầy ba ngày chết.
Vương Thúy Liên tin, đến c.h.ế.t sống .
Mã Phong Mậu cũng than thở, hướng về phía Hoàng Tiên mà lạy mấy lạy, :
“Về , coi như từng chuyện . Đừng bao giờ nhắc đến Hoàng Tiên nữa.”
Vương Thúy Liên đáp.
nào ngờ, đầy mấy hôm , nửa đêm một đàn ông tìm đến cửa.
Lúc Mã Phong Mậu lấy hàng, ở nhà, chính Vương Thúy Liên mở cửa.
Ngoài cửa là một gã đàn ông gầy gò, mặt mày vàng vọt. Hắn mở miệng hỏi:
“Nghe nhà bà từng cứu Hoàng Tiên?”
Vương Thúy Liên cảnh giác, lập tức chối phắt.
Ai ngờ đàn ông mở chiếc rương trong tay, bên trong là bạc trắng sáng loáng.
“Nhà lão gia bệnh nặng, thuốc thang vô hiệu, chỉ Hoàng Tiên mới cứu . Xin hãy cho tung tích Hoàng Tiên.”
Nhìn thấy bạc, mắt Vương Thúy Liên sáng rực, lời chồng dặn dò quên sạch, bèn chỗ ở của Hoàng Tiên.
Ngày hôm , Mã Phong Mậu trở về, thấy trong nhà thêm nhiều bạc thì kinh hãi, vội hỏi từ mà .
Nghe Vương Thúy Liên kể , ông lập tức là họa tới nơi.
Ông dậm chân mắng:
“Đồ đàn bà phá của, cô rước đại họa về nhà !”
Nói ông vội vàng dẫn vài chạy đến động Hoàng Tiên.
đến nơi thì trong động trống , Mã Phong Mậu liên tục gọi Hoàng Tiên, cũng chẳng tiếng đáp.
Ông chợt nhận chuyện hỏng .
Quả nhiên, đêm hôm , nửa đêm tiếng gõ cửa.
Mã Phong Mậu mở cửa liền thấy một gã đàn ông đội đấu lạp, mang nón rơm, giận dữ .
“Tất cả đều do vợ ngươi hại! Nếu ả, cả nhà chết!”
Nghe giọng nó the thé, Mã Phong Mậu kinh hãi, vội hỏi nguyên do.
Thì đàn ông chính là kẻ thù của Hoàng Tiên, là một con mãng xà.
Lần Hoàng Tiên tới căn nhà tranh sinh nở là để tránh né nó.
Không ngờ Vương Thúy Liên bán chúng, nhân lúc Hoàng Tiên vắng nhà, mãng xà chui động, g.i.ế.c c.h.ế.t vợ con Hoàng Tiên.
Giờ đây nó chỉ Vương Thúy Liên đền mạng.
Mã Phong Mậu quỳ xuống cầu xin:
“Bà cũng chỉ là lỡ dại, hơn nữa trong bụng đang mang thai, chẳng bao lâu nữa sẽ sinh. Con thể mất , xin ngài rủ lòng thương.”
Nghe , đàn ông đội đấu lạp trầm ngâm hồi lâu mới :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chon-vang-cau-phong/chuong-4-het.html.]
“Được, cho ngươi một cơ hội.”
“Ngươi hãy g.i.ế.c con mãng xà , sẽ tha cho vợ ngươi.”
Mã Phong Mậu vội vàng cầu khẩn:
“Chúng chỉ là dân thường, nào bản lĩnh g.i.ế.c mãng xà. Còn cách nào khác ? nhất định sẽ theo.”
Người đàn ông thở dài, lắc đầu:
“Đã thì… cứ đợi .”
Chẳng bao lâu , đàn ông đội đấu lạp rời .
Thấy nó lặng lẽ bỏ , Mã Phong Mậu càng thêm lo lắng.
Ngày hôm , ông mời đến một vị xuất mã tiên nổi tiếng gần xa.
khi hỏi rõ ngọn nguồn, vị xuất mã tiên chỉ lắc đầu thở dài, thần bí chằm chằm bụng của Vương Thúy Liên.
Trong lòng Mã Phong Mậu hoảng loạn vô cùng.
Ông từng , đắc tội Hoàng Tiên thì chỉ bản gặp họa, mà con cháu đời cũng chịu vạ lây.
Vì ông quỳ xuống cầu xin xuất mã tiên cứu giúp, nhưng đối phương vẫn đầu bỏ .
Ông mời thêm mấy khác, kết quả cũng đều như thế.
Mã Phong Mậu tuyệt vọng.
Hôm đó, Vương Thúy Liên lâm bồn.
Bà ở trong phòng sinh đau đớn kêu la cả nửa ngày mà vẫn sinh , cuối cùng hai chân co giật mấy cái c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Bà đỡ ôm đứa bé trai chạy , trao cho Mã Phong Mậu.
Vợ thì chết, nhưng một đứa con trai.
Trong lòng Mã Phong Mậu bi thương phức tạp.
Ông đặt tên con là Mã Siêu, hy vọng nó lớn lên khỏe mạnh.
Mã Siêu quả nhiên phụ lòng mong đợi, càng lớn càng rắn rỏi, mặt mày khôi ngô, khỏe mạnh phi thường.
Ngày qua ngày, nó trèo cây leo tường, chơi đùa chẳng sợ là gì, cứ thế trôi qua tám năm.
Mã Phong Mậu yêu thương nó hết mực, lo lắng từng chút, sợ nó gặp chuyện chẳng lành.
Thế nhưng, chẳng bao lâu sinh nhật tám tuổi, Mã Siêu bỗng mất tích.
Mã Phong Mậu hoảng hốt, vội vàng huy động cả làng tìm.
Sau nhiều giờ, cuối cùng phát hiện nó ở trong một hang động.
Đó là hang mãng xà, bình thường vẫn đồn rắn khổng lồ qua .
Khi lấy hết can đảm bước trong, thì thấy Mã Siêu đang một con mãng xà quấn chặt, khuôn mặt tím tái, thở tắt.
Mà cái đầu mãng xà rơi bên cạnh, trong tay Mã Siêu còn cầm con dao, tám tuổi mà g.i.ế.c c.h.ế.t mãng xà ?
Trước cảnh , Mã Phong Mậu sụp xuống đất, gào thảm thiết.
Mã Siêu c.h.ế.t , chẳng ai tại nó mất mạng trong hang rắn.
Có kể, từng thấy nó đường, nhưng ánh mắt trống rỗng, bước như kẻ mất hồn.
Đến ngày đưa tang, Mã Phong Mậu quấn khăn trắng, run rẩy từng bước, lẩm bẩm:
“Báo ứng, đúng là báo ứng…”
Đêm hôm đó, Mã Phong Mậu mơ thấy đàn ông đội đấu lạp.
Nó : “Từ nay về , chúng coi như thanh toán xong, còn nợ nần gì nữa.”
Mã Phong Mậu mở miệng điều gì, nhưng cuối cùng im lặng.
Vài năm , Mã Phong Mậu tái hôn, hai vợ chồng sống cũng tạm , chỉ tiếc con.
Sau , ông từng đến động Hoàng Tiên, nơi đó vắng lặng c.h.ế.t chóc, chẳng còn gì.
Từ đó ông còn ôm hy vọng nữa, mỗi ngày chăm chỉ việc thiện, tích đức cho .
Mấy năm , một đêm mưa bão, sấm sét ầm ầm, ông thấy tiếng trẻ con .
Ông chống cái chân khập khiễng mở cửa, thì thấy cửa một cái giỏ tre, bên trong là một đứa bé.
(HẾT)