Chồn Vàng Cầu Phong - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-09-26 00:48:33
Lượt xem: 125

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Về đến nhà, Vương Thúy Liên giật lấy túi tiền, đếm lẩm bẩm bất mãn:

 

“Sao chỉ mười đồng? Hồi cứu ông, nó cho hẳn hai trăm đồng cơ mà.”

 

Mã Phong Mậu trừng mắt:

 

“Có là lắm !”

 

Vương Thúy Liên vẫn càm ràm mãi.

 

Có mười đồng bạc, cuộc sống khá hơn, song vết thương ở đầu khiến mỗi khi trời mưa, ông đau nhức.

 

Vợ chồng ông mở tiệm đậu phụ, sáng sớm giã đậu, tối đem bán, vất vả quanh năm mà chẳng dư dả.

 

Thời gian trôi, Vương Thúy Liên tiếp tục oán trách.

 

Mã Phong Mậu thì thấy còn may mắn, bởi ít thoát khỏi tay thổ phỉ.

 

Vương Thúy Liên ngày càng cam lòng:

 

“Ông chẳng ân nhân của chồn vàng ? Nghe nó giỏi nhất là chiêu tài hút lộc, cớ ông vẫn nghèo xác xơ thế ?”

 

Mã Phong Mậu :

 

“Nó báo ơn xong . còn mong dịp để nó báo thêm nữa.”

 

Nào ngờ, ý nghĩ nhanh chóng thành thật.

 

Tối hôm , trời âm u, Mã Phong Mậu lên giường ngủ sớm.

 

Giữa chừng, tiếng gõ cửa vang lên.

 

Ông lảo đảo mở, thấy liền rùng .

 

Trước mắt ông, là kẻ đội nón rơm, dáng thấp bé như đứa trẻ, giọng the thé:

 

“Ân nhân, cứu mạng!”

 

Ma Phong Mậu toát mồ hôi lạnh, nhưng nhận đó là ai.

 

Ông run run, kích động dè dặt :

 

“Có chuyện gì cứ , giúp nhất định sẽ giúp.”

 

Người đàn ông chỉ lên bầu trời, giọng khẽ khàng:

 

“Nhà nước cuốn trôi, trời sắp nổi sấm chớp. Vợ sắp sinh, thể mượn ngôi nhà tranh của ông tá túc ít ngày ? Sinh xong sẽ ngay.”

 

Mã Phong Mậu lập tức gật đầu:

 

“Không thành vấn đề, cứ ở , ở bao lâu cũng .”

 

“Vậy xin đa tạ.” 

 

Người đàn ông cúi thật sâu, xoay rời .

 

Nhìn bóng dáng khuất dần, Mã Phong Mậu trong lòng mừng khôn xiết, liền đem chuyện kể cho Vương Thúy Liên.

 

Nghe xong, Thúy Liên cũng chẳng còn buồn ngủ, hai vợ chồng cùng áp sát cửa sổ, dõi mắt ngoài.

 

Gió đêm miền Đông Bắc rít gào, sấm chớp lóe sáng. 

 

Trong màn đêm mịt mù, hai bóng dáng nhỏ bé chui căn nhà tranh.

 

Mã Phong Mậu , chồn vàng dọn đến nhà

 

Vừa nghĩ thế, lòng ông càng thêm hớn hở.

 

Thúy Liên đẩy nhẹ chồng, thì thầm:

 

“Ngày mai, nhớ chăm sóc thật cho chồn vàng nhé.”

 

“Được.”

 

Trời còn sáng, Mã Phong Mậu len lén thức dậy, hấp một mâm bánh trứng. 

 

Xong xuôi, ông bưng bát tới nhà tranh.

 

Căn nhà tranh u tối, cửa hé mở, mùi cỏ khô hăng hắc phả

 

Bên trong chất đầy rơm rạ, vốn là thức ăn cho gia súc mùa đông. Giữa đống cỏ , một con chồn vàng to lớn đang cuộn ngủ.

 

Thấy Mã Phong Mậu, nó hề né tránh, chỉ ngẩng đầu chằm chằm.

 

Mã Phong Mậu khẽ , nhẹ nhàng đặt bát xuống, động tác mời ăn.

 

Chồn vàng lặng lẽ , chẳng động đũa. 

 

Mã Phong Mậu hiểu ý, liền lùi ngoài, hớn hở chạy về báo cho vợ.

 

Thúy Liên mừng rỡ, liên tục khen:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chon-vang-cau-phong/chuong-2.html.]

“Ông đúng lắm, phen nhà phát đạt .”

 

Mấy ngày tiếp đó, Mã Phong Mậu đều chăm nom vợ chồn vàng.

 

Chồn vàng thỉnh thoảng xuất hiện, gặp ông cũng chẳng né tránh, thậm chí còn chắp hai chân như hành lễ.

 

Mã Phong Mậu thấy thế, trong lòng khỏi kinh ngạc.

 

Ngày nào ông cũng đem đồ ăn ngon đến. 

 

Khi , bát luôn trống .

 

Cứ thế trôi qua mười mấy ngày.

 

Rồi một hôm, khi Mã Phong Mậu ghé qua, từ khe cửa nát , lập tức sững .

 

Đã sinh

 

Trong vòng tay chồn , bốn con chồn nhỏ đang oe oe chờ bú.

 

Mã Phong Mậu mừng quýnh, lập tức chuẩn mâm cơm thịnh soạn gồm trứng gà, thịt heo, thậm chí còn cả một chai rượu trắng, bởi ông chồn vàng thích rượu.

 

Quả nhiên, đêm đó cửa nhà ông vang lên tiếng gõ.

 

Một đàn ông thấp nhỏ, khoác nón lá, rượu nồng nặc, cửa.

 

Giọng the thé vang lên:

 

“Ân công, đại ân đại đức của ông, khó báo đáp. Từ nay, chuyện gì xin cứ sai bảo. Giờ nhà rời .”

 

Nghe , Mã Phong Mậu rạng rỡ, vội níu kéo:

 

“Sao vội thế? Ở thêm mấy ngày nữa chẳng hơn ?”

 

“Không cần, động phủ mới của xây xong, trở về thôi.”

 

“Vậy… cũng .” 

 

Mã Phong Mậu phần lưu luyến.

 

Người đàn ông chắp tay thật sâu, khẽ :

 

“Từ nay nếu cần, cứ đến tìm . Ta ở tại Hoàng Tiên Động núi Thiên Sơn.”

 

Tiễn khách xong, Mã Phong Mậu hí hửng kể với vợ. Hai sung sướng khôn tả.

 

Thúy Liên càng nóng ruột:

 

“Vài hôm nữa, ông với nó rằng nhà túng thiếu, nhờ nó nghĩ cách lo tiền .”

 

Mã Phong Mậu ngẩn , chần chừ đáp:

 

“Vì tiền mà cầu nó thì chẳng … Cứ để khi gặp nạn lớn còn giữ mạng sống thì hơn.”

 

Thúy Liên trừng mắt:

 

“Giờ Đông Bắc thái bình, lấy đại nạn? Với tiền thì gặp họa cũng sợ. Nghèo rớt mùng tơi, chẳng gặp nạn cũng chẳng sống nổi bao lâu.”

 

Nghe vợ , Mã Phong Mậu thấy cũng lý, liền gật đầu.

 

Từ đó, ông bỏ bê việc buôn bán, chỉ nghĩ mãi về chuyện tiền bạc.

 

Một ngày , ông tìm đến Thiên Sơn, gọi tên “Hoàng Đại Tiên” khắp các cửa động. 

 

Tìm mãi nửa ngày, cuối cùng cũng thấy một con chồn vàng bóng loáng từ hang chạy .

 

“Ân công, ông tìm việc gì?”

 

Mã Phong Mậu mở miệng nghẹn lời, đành bịa rằng ông bệnh nặng, tiền chạy chữa.

 

Chồn vàng lặng ông thật lâu, cất giọng:

 

“Nếu , ông bao nhiêu?”

 

Trong lòng Mã Phong Mậu tính đòi thật nhiều, nhưng ngập ngừng, cuối cùng chỉ :

 

“Chừng vài trăm đồng bạc là đủ.”

 

Chồn vàng chẳng đáp, hang. 

 

Tim Mã Phong Mậu chùng xuống, tưởng uổng công.

 

Một lát , nó trở , miệng ngậm một tờ giấy da trâu.

 

“Làm theo bản đồ sẽ tìm thấy bạc.”

 

nhớ kỹ, chớ tiết lộ chuyện của . Dọc đường, nhất định cẩn thận.”

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Mã Phong Mậu mừng rỡ nhận lấy, rối rít.

 

Về đến nhà, sự giục giã của vợ, ông mới mở bản đồ.

 

Loading...