Chồn Vàng Cầu Phong - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-09-26 00:48:15
Lượt xem: 120
Ở vùng Đông Bắc, nếu bạn gặp một con chồn vàng mở miệng tiếng , thì tuyệt đối đừng hoảng sợ, vì đó chính là nó đang “cầu phong”.
Năm Dân Quốc thứ tư, Mã Phong Mậu gặp chuyện tà môn .
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Tổ tiên Mã Phong Mậu vốn ở Sơn Đông, vì sống nổi nên mới bôn ba sang Quan Đông, đến vùng Đông Bắc để lập nghiệp.
Hôm , ông uống say khướt, loạng choạng bước đường về nhà.
Đêm Đông Bắc lạnh thấu xương, nhưng vì trong men rượu, xách theo một ngọn đèn dầu nên ông cũng lấy gì sợ hãi.
Chỉ là khi ngang cánh đồng, bỗng vang lên một giọng the thé:
“Ông ơi, cho hỏi một chuyện.”
“Ngươi thấy giống ?”
Mã Phong Mậu đầu, liền thấy giữa đồng một kẻ đội nón rơm đang , dáng lùn nhỏ, gầy gò, cái nón rơm to tướng trông thật buồn .
Ông , rượu trong lập tức tỉnh một nửa.
Đâu đội nón rơm, rõ ràng là một con chồn vàng đội nón!
Đây chính là chồn vàng cầu phong!
Mã Phong Mậu trong lòng chút sợ hãi.
Tương truyền chồn vàng tu thành chính quả thì vượt qua một cửa ải cuối cùng: đó là tìm một qua đường xa lạ, hỏi giống .
Nếu kẻ “giống ”, thì nó sẽ tu thành chính quả.
Nếu “ giống”, thì trăm năm đạo hạnh tan biến, tu luyện từ đầu.
Trong cơn say mơ màng, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Mã Phong Mậu liều đáp lớn:
“Giống .”
Lời dứt, con chồn vàng bỗng thét lên the thé, cả thể co giật dữ dội, lớp da nó từ từ rớt xuống!
Mã Phong Mậu nào dám nhiều, liền cắm đầu bỏ chạy.
Về đến nhà, ông vẫn hồn, vội đem chuyện kể cho vợ.
Nào ngờ vợ ông – Vương Thúy Liên – vui mừng :
“Ông lắm! Ông ơn với nó, ắt hẳn nó sẽ tìm đến báo đáp.”
Mã Phong Mậu tất nhiên tin.
Chồn vàng mà tìm ông gây phiền phức thì tạ ơn trời đất .
mấy ngày , thấy chuyện , ngược rước về một tai họa.
Một ông buôn qua núi, thổ phỉ chặn đường bắt cóc.
Khi Đông Bắc loạn lạc, thổ phỉ hoành hành, một thương nhân sa tay chúng thì phận cực kỳ thê thảm.
Vương Thúy Liên đến hồn xiêu phách lạc, gì.
Thổ phỉ truyền lời: hai trăm đồng bạc trắng thì Mã Phong Mậu chỉ còn đường chết.
Hai trăm bạc trắng, Vương Thúy Liên xoay nổi. Đêm xuống, bà đến nghẹn ngào, già của Mã Phong Mậu cũng chỉ than thở.
Ngay lúc , cửa nhà vang lên tiếng gõ.
Vương Thúy Liên mở cửa, liền thấy một thấp bé đội nón rơm, mặc áo choàng lá, đầu cúi gằm nên rõ mặt.
Bà cảnh giác hỏi: “Ông là ai?”
Người ngẩng đầu, chỉ cất giọng the thé:
“Mã Phong Mậu là ân nhân của , đến báo ơn.”
“Ta bà đang thiếu tiền. Hãy về phía bắc mười dặm, gốc cây hòe lớn tiền chôn ở đó.”
Dứt lời, bóng dáng biến mất.
Vương Thúy Liên cả kinh, nhưng để cứu chồng, bà nửa tin nửa ngờ mà về hướng bắc.
Đêm Đông Bắc, lạnh cắt da cắt thịt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chon-vang-cau-phong/chuong-1.html.]
Quả nhiên, mười dặm, gốc cây hòe lớn, bà tìm thấy một tấm vải rách, bên trong gói đầy bạc nguyên.
Vương Thúy Liên mừng rỡ run rẩy ôm lấy bạc.
đường về, bỗng tiếng vó ngựa dồn dập.
Bà vội co ro nép tảng đá lớn. Nhìn thấy mấy kỵ sĩ phi ngựa qua, tên cầm đầu đang quát tháo:
“Mày giấu bạc nguyên ở ? Nếu tìm , ông đây lột da mày!”
Trên ngựa kẻ vội đáp:
“ chôn bạc nguyên gốc cây hòe lớn .”
Nghe đến đây, Vương Thúy Liên hoảng hồn, càng nép kỹ hơn. Đợi bọn chúng khỏi, bà mới ôm bạc về nhà.
Về nhà trốn vài ngày, bà lén dò hỏi tin tức.
Nghe đêm đó, một đàn ông treo cổ c.h.ế.t ngay cây hòe lớn, chân lơ lửng, c.h.ế.t trạng vô cùng thê thảm.
Người vốn là kẻ trộm tiền của địa chủ, địa chủ xử chết.
Vương Thúy Liên thấy day dứt khôn nguôi, nhưng nghĩ đến chồng, bà đành gạt mà mang tiền chuộc.
Bọn thổ phỉ quả giữ lời, thả Mã Phong Mậu.
Hai vợ chồng ôm nức nở.
Về nhà, Mã Phong Mậu ăn liền mấy bát cơm mới hỏi:
“Bà vay bao nhiêu ?”
Trong thâm tâm ông nghĩ chắc vợ vay nặng lãi, bằng đủ tiền.
Vương Thúy Liên bèn đem bộ sự việc kể .
Mã Phong Mậu xong kinh hãi, mừng rỡ:
“ là chồn vàng báo ơn, xem uổng khi giúp nó cầu phong.”
Vương Thúy Liên níu tay chồng, lóc:
“Ông , đừng lung tung nữa. Nếu rơi tay thổ phỉ, sống đây.”
Mã Phong Mậu gật đầu.
Thế sự loạn lạc, để an , ông chỉ buôn bán nhỏ, nhưng buôn bán chẳng khấm khá, chỉ đủ miệng ăn.
Vương Thúy Liên vốn sinh trong gia đình thương gia giàu , từng chịu khổ, nên dần bất mãn.
Bà bắt đầu trách móc, tại chồn vàng đến báo ơn nữa?
Mã Phong Mậu chỉ , để tâm.
một đêm, đang ngủ, ông bỗng bên ngoài vang lên tiếng the thé:
“Từ đây về phía đông nam năm dặm, bên đường tiền rơi, sáng mai dậy thể nhặt.”
Nghe , Mã Phong Mậu vội dậy mở cửa, ngoài sân trống .
Ông đánh thức vợ kể .
Vương Thúy Liên mừng rỡ:
“Đi nhặt ngay thôi!”
Mã Phong Mậu kéo chăn xuống:
“Vội gì, nó sáng mai mà. Nửa đêm tối om, thấy gì mà nhặt?”
Vương Thúy Liên nóng ruột, trằn trọc mãi ngủ nổi.
Trời hửng sáng, bà lôi chồng dậy, sợ chậm thì khác lấy mất.
Mã Phong Mậu khoác áo bông rách, thẳng một mạch.
Quả nhiên chẳng bao lâu, ông nhặt một túi đồ bên vệ đường, mở bạc trắng, đủ mười đồng.
Mã Phong Mậu mừng rỡ, xem đó là khoản lớn. đường về vì quá phấn khích, ông vấp ngã, đầu đập chảy máu.