Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 96

Cập nhật lúc: 2024-10-15 11:15:21
Lượt xem: 102

Cả phòng ngập mùi rượu.

 

Ánh mắt Giang Tùy Châu vẫn khóa chặt trên người Quan Hề, cả người anh toát lên sự im lặng đáng sợ.

 

Quan Hề bị anh nhìn đến mức thấp thỏm không yên, thậm chí cô bắt đầu hoảng hốt. Nhưng nghĩ kĩ lại, cô hoảng cái gì mà hoảng, hai người vẫn chưa kết hôn, chia tay cũng không cần thủ tục phức tạp như ly hôn.

 

Quan Hề: “Sao lại nhắc đến Tạ Diên làm gì, em với anh ta chỉ bàn chuyện công việc thôi… Không có quan hệ gì với anh ta.”

 

Giang Tùy Châu: “Còn bao biện hộ anh ta nữa hả, em sợ anh gây phiền toái cho anh ta?”

 

Quan Hề: “Giang Tùy Châu, không hề liên quan đến Tạ Diên! Chúng ta chia tay rồi, là vấn đề giữa hai người chúng ta.”

 

Giang Tùy Châu nhìn chằm chằm cô: “Được, vậy em nói một lý do để anh có thể chấp nhận.”

 

Vốn Quan Hề đã uống rất nhiều, bây giờ còn phải đối phó với Giang Tùy Châu, hai bên huyệt thái dương đã bắt đầu đau nhức, cả người bắt đầu mệt mỏi.

 

Cô cố gắng chống đỡ thêm một lúc, túm chặt cổ áo anh nói: “Em nói rồi, ban đầu chúng ta chỉ vì quan hệ hai gia đình mới ở bên nhau. Bây giờ em rời khỏi nhà rồi, em không về nhà nữa! Thời gian gần đây em đã bàn giao hết công việc trên tay, em không muốn làm gì cả… Giang Tùy Châu, em không phải là Quan Hề mà anh muốn, em không thể mang lại lợi ích gì cho anh nữa… Anh xem, nếu chúng ta đã không còn mối quan hệ lợi ích kia, chúng ta còn cần tiếp tục ở bên nhau làm gì.”

 

Giang Tùy Châu giữ chặt cổ tay cô: “Em rời khỏi nhà? Vì sao.”

 

“Vì sống ở đó khiến em không vui.” Quan Hề thấy anh không chắn trước mặt nữa liền đứng dậy.

 

Bỗng cô cũng không biết lấy sức lực từ đâu ra dùng hết sức bình sinh kéo anh ra ngoài cửa, “Tóm lại thế này, em biết chắc chắn anh không cần một vị hôn thê trắng tay cái gì cũng không có… Vậy thì tốt quá, em cũng không cần anh nữa…. Chúng ta chia tay trong hòa bình.”

 

Giống hệt Quan Hề mỗi lần tức giận trước kia, không màng tất cả, tùy hứng kiêu ngạo.

 

Nhưng cô lại khác trước kia ở chỗ, lúc trước anh còn dỗ được cô, mà bây giờ, Giang Tùy Châu cảm giác Quan Hề đang lảng tránh anh, cô đang dần đẩy anh ra xa.

 

Quan Hề mở cửa phòng ra, cô lảo đảo mấy bước suýt ngã xuống, may tay vẫn bám chắc được cánh cửa, nhân lúc bản thân còn chưa say mèm liền chỉ thẳng tay ra ngoài: “Nhanh, anh đi được rồi.”

 

Giang Tùy Châu: “Sao em biết anh không cần.”

 

“…Cái gì?”

 

Giang Tùy Châu đứng cạnh cửa, anh dường như buột miệng thốt ra: “Em có trắng tay đi chăng nữa anh cũng không chia tay em.”

 

“……”

 

Có lẽ do nói lời này quá nhanh hoặc quá thuận miệng quá không giống Giang Tùy Châu khiến cả hai người đều sững sờ.

 

Bốn mắt nhìn nhau, nhất thời không khí trở nên ngưng đọng.

 

Quan Hề chớp mắt, bị men rượu làm cho mơ hồ không biết có phải cô nghe nhầm hay không.

 

Anh nói cái gì… trắng cái gì? Em có trắng tay đi chăng nữa thì anh cũng không chia tay em?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cho-anh-den-ben-em/chuong-96.html.]

Đây là… lời mà Giang Tùy Châu có thể nói ra hả?

 

Quan Hề xoa hai bên thái dương, quả thực không tỉnh táo nổi nữa, người đang víu lấy cánh cửa dần khuỵu xuống.

 

“Quan Hề!”

 

Cả người Quan Hề đang mê mang, men say xộc lên khiến người cô bồng bềnh. Cô cảm giác gánh nặng cả người đang đè lên cánh tay… sau đó, đột nhiên mất trọng lực.

 

Là Giang Tùy Châu, vì cô nhớ rõ mùi trên người anh, mùi hương nhàn nhạt, phải dán sát người anh mới ngửi thấy.

 

Nhưng rốt cuộc vừa rồi cô có nghe nhầm không? Giang Tùy Châu mà lại hùng hồn nói anh… sẽ không rời xa cô sao…

 

Cô mấp máy miệng muốn nói gì đó nhưng đầu nhức dữ dội, mí mắt nặng nề muốn sụp xuống.

 

Lúc đầu óc phiêu du chuẩn bị rơi vào giấc mộng, cô chỉ còn một suy nghĩ, Giang Tùy Châu nói thật không…

 

Giang Tùy Châu không biết Quan Hề ngủ ở đâu, vậy nên anh ôm cô vào một gian phòng gần nhất, đặt cô nằm trên giường.

 

Cô đã ngủ thiếp đi.

 

Giang Tùy Châu vặn thẳng người, anh nhìn người con gái đang ngủ trên giường, tiếng hít thở của cô hơi nặng do men rượu.

 

Trong phòng vẫn chưa bật đèn, chỉ có ánh đèn ngoài phòng khách hắt vào. Giang Tùy Châu đứng trong bóng tối, đầu anh rối bời vì câu nói vừa thốt ra.

 

Anh không ngờ Quan Hề sẽ nói cô bỏ nhà ra đi, càng không ngờ phản ứng đầu tiên của bản thân lại là thế này.

 

Rất bất ngờ, nhưng trong lòng anh lại không hề do dự. Hơn nữa, trong khoảnh khắc vừa rồi anh còn nghĩ, nếu cô vẫn nằng nặc rời khỏi nhà họ Quan cũng được, dù sao anh cũng có thể nuôi cô cả đời.

 

“Nếu giữa chúng ta không còn những lợi ích gia tộc nữa, quan hệ của anh và em cũng chẳng cần tiếp tục làm gì.”

 

Không còn lợi ích thì không cần tiếp tục nữa…. Đây mới là lối suy nghĩ thông thường.

 

Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, anh lại dần dần không muốn kết thúc.

 

Ngay cả khi Quan Hề không còn là Quan Hề cao cao tại thượng của ngày xưa.

 

Giang Tùy Châu nhíu mày, anh cúi người đắp chăn cho cô.

 

Đúng lúc này, điện thoại anh vang lên…

 

Anh nhìn màn hình, đi ra ngoài phòng khách nhận máy: “Có chuyện gì.”

 

Giọng nói của Chu Hạo nặng nề: “Giang tổng, vừa nhận được một tin tức liên quan đến Quan tiểu thư.”

 

Giang Tùy Châu nhíu mày: “Tin gì.”

 

Chu Hạo: “Vừa có người báo với em, chuyện của Quan tiểu thư không hề giống những gì chúng ta biết, tuy Quan tiểu thư do ông Quan Hưng Hào nhận nuôi thật, nhưng chị ấy là con ruột của Quan Hưng Hào.”

Loading...