Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-09-27 21:46:45
Lượt xem: 168

Quan Hề lạnh mặt đáp: “Sau đó anh ấy hỏi mình muốn cái túi xách nào.”

 

“A ha ha ha...” Tiếng cười của Lãng Ninh Y truyền tới, cười xong liền cảm thấy không lịch sự lắm, lập tức hắng giọng, “Thế, thế còn, cậu đừng trút giận lung tung nha, coi như tích lũy kinh nghiệm.”

 

“Ai ôm hận chứ, cái này có gì hay mà ôm hận? Mình đang rất tức giận!”

 

Con người Quan Hề không có điểm gì tốt, chỉ được cái đủ kiên trì. Không làm thì thôi, một khi đã làm phải làm cho trót, nếu đã hạ mục tiêu là làm một bạn gái năm sao rồi, tất nhiên cô phải làm tròn bổn phận của mình.

 

Hơn nữa, bị “Giang Tùy Châu chọc giận” quan trọng hay là “Tài sản của bố mẹ” quan trọng? Tất nhiên là cái sau rồi!

 

Lãng Ninh Y: “Cậu nên nghĩ xem anh ấy có sở thích nào khác không, cậu đó, phải bốc thuốc đúng bệnh, đến lúc anh ấy yêu sâu đậm cậu rồi thì sao chia tay cậu được.”

 

“Sở thích?” Quan Hề nghiêm túc nghĩ ngợi, bình thường Giang Tùy Châu với mình hay làm gì.

 

Nghĩ nửa ngày trời, trong đầu đột nhiên hiện ra một loạt cảnh tượng.

 

“..........”

 

Cái cái này cũng tạm coi là sở thích được không?

 

Vậy nên cô tắt điện thoại, dập tắt hết nến ở tầng một, lên thẳng phòng ngủ chính.

 

Giang Tùy Châu vẫn đang tắm rửa trong phòng tắm, Quan Hề biết anh trước nay ở nhà mình tắm rửa không bao giờ khóa cửa, thẳng tay đẩy cửa bước vào.

 

Trong phòng tắm hơi nước m.ô.n.g lung, Quan Hề nhìn thấy qua lớp cửa kính, người trong đó quay đầu lại, nhưng tầm nhìn của anh lại bị hơi nước dày đặc trong phòng tắm làm cho mù mịt.

 

Cô bước đến, đẩy cửa kính, đá đôi giày cao gót ở ngoài cửa.

 

Vòi hoa sen vẫn đang phun nước, Giang Tùy Châu nhìn cô, ánh mắt dần biến đổi.

 

Ánh mắt Quan Hề quét đi quét lại trên người anh, sâu xa nói: “Dạo này anh đi tập gym à, xem chừng ngon hơn đó.”

 

Ui, tên này mặc dù làm người không ra gì nhưng dáng người không chê vào đâu được.

 

Quan Hề cảm khái trong lòng, lại ngước mắt lên nhỏ giọng hỏi: “Có tiện tắm chung không?”

 

Mắt Giang Tùy Châu tối lại: “Hôm nay em gây sự à.”

 

“Làm sao? Không tiện à?” Quan Hề thu tay lại, lùi về sau một bước, “Vậy lát em tắm sau.”

 

Làm tư thế định quay người rời đi, sau đó chưa kịp quay đầu tay cô đã bị Giang Tùy Châu nắm chặt.

 

Quan Hề đắc ý cười thầm.

 

Nhiệt độ trong phòng tắm rất cao, hơi nước triền miên, có chút mơ hồ.

 

Đến nửa chừng cô đột nhiên hỏi: “.... Giang Tùy Châu, ừm... kết hôn không.....”

 

“Cái gì?” Anh bỗng dừng lại.

 

“Linh Phàm nói... cuộc sống sau khi kết hôn rất vui.”

 

“Em muốn có con rồi à?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cho-anh-den-ben-em/chuong-9.html.]

Quan Hề sững người, lập tức lắc đầu: “Em không muốn.”

 

Nói xong cô liền hiểu vì sao Giang Tùy Châu lại hỏi như vậy.

 

Quan Hề khá bài xích chuyện kết hôn, vì cô biết thái độ của trưởng bối hai nhà, chưa hết hôn thì còn giục bọn họ kết hôn, nếu mà kết hôn rồi kiểu gì cũng bị cả đại đội đến thúc sinh con.

 

Vậy nên cô sớm đã nói chuyện này với Giang Tùy Châu, trước năm cô hai mươi tám tuổi sẽ không kết hôn, vì cô không muốn có thêm một nhóc quỷ sớm như vậy. Cô còn đùa anh, nếu trước năm hai mươi tám tuổi mà cô muốn kết hôn, khi đó chắc là cô đột nhiên phát bệnh thần kinh, muốn có một đứa bé.

 

Anh nhớ kĩ điều này, nên mới hỏi cô muốn có con rồi sao.

 

Giang Tùy Châu: “Vậy em.....”

 

“Em chỉ thuận miệng hỏi thôi em chưa muốn có con!” Quan Hề khẩn trương nói.

 

Ngón trỏ của Giang Tùy Châu cuốn mấy lọn tóc của cô, dùng ngữ khí bàn công chuyện nói: “Lịch trình năm nay kín rồi, không có thời gian rảnh. Nếu em muốn thì để năm sau bớt chút thời gian.”

 

“.... Không nói sớm? Kiểu như nói từ mấy ngày trước ấy hả?”

 

“Em nghĩ kết hôn là mua rau ngoài chợ à?”

 

Ồ, biết là anh không vui rồi.

 

Cũng phải thôi, chuyện kết hôn của hai người không biết phải qua bao nhiêu công đoạn, tốn bao nhiêu thời gian. Con người Giang Tùy Châu lịch trình lúc nào cũng kín mít, ghét nhất là bị người khác làm loạn lịch.

 

Quan Hề nghĩ ngợi: “Vậy anh có suy nghĩ lại không? Anh chắc chắn sau này sẽ lấy em chứ? Anh không hối hận đó chứ?”

 

Giang Tùy Châu không rảnh huyên thuyên mấy chuyện kì vọng tương lai với cô, vào lúc này lại bị hỏi vấn đề này quả là có chút phiền.

 

“Bây giờ em nhất định phải nói mấy chuyện này với anh à... yên lặng chút nào.”

 

“Không phải, em chỉ.... ưm...”

 

Giang Tùy Châu có cách khiến cô không nói nữa.

 

***

 

Đến tối, Quan Hề tan ca nằm trên giường. Bây giờ vẫn chưa đến lúc đi ngủ, Giang Tùy Châu đã đến thư phòng làm việc rồi.

 

Quan Hề cuộn chặt trong chăn, cầm điện thoại nhắn tin với Lãng Ninh Y: [Bác bỏ đề nghị kết hôn.]

 

Lãng Ninh Y: [Vì sao? Anh ấy không đồng ý hả?]

 

Quan Hề: [Không, anh ấy đồng ý, nhưng bảo là năm sau, năm nay bận lắm.]

 

Lãng Ninh Y: [Năm sau cũng được đấy... chỉ cần đừng xảy ra chuyện gì là được rồi.]

 

Quan Hề tự nhiên cảm thấy bất an, nhưng nghĩ kĩ lại không thấy có gì đáng bất an cả. Đúng lúc cô đang định nhắn tin trả lời Lãng Ninh Y liền nhận được một tin nhắn khác, là bố cô Quan Hưng Hào gửi tin nhắn thoại qua.

 

“Hề Hề à, ngày mai về nhà đi con. Oánh Oánh đã về rồi, bố cảm thấy để cho hai con gặp mặt trước cũng tốt.”

 

Oánh Oánh? Ai vậy?

 

Quan Hề buông điện thoại xuống, ngẩn người nhìn trần nhà. Mấy giây sau, mắt cô sáng lên, cuối cùng cũng nhớ ra.

 

Ồ... hình như là tên của cô gái kia.

Loading...