Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 82

Cập nhật lúc: 2024-10-12 13:07:45
Lượt xem: 89

“Mày chiếm vị trí của tao, mày hưởng những thứ mà vốn dĩ là của tao, tất cả mọi thứ của mày đáng lẽ đều là của tao… Nhưng giờ sao? Tao đã về rồi! Nhưng những thứ này đều vì mày mà vẫn chưa trả lại cho tao, bố vẫn thương mày, anh chị em trong nhà đều đứng về phía mày! Mày nói xem tao thích mày kiểu gì được? Đổi lại là mày, mày có thể chấp nhận nổi không?!”

 

Quan Oánh đột nhiên bạo phát làm Quan Hề sững sờ, mặc dù hai ngày nay cô đã biết Quan Oánh chỉ giả bộ ngoan hiền nhưng biết là một chuyện, thật sự chứng kiến vẫn làm cô kinh hãi.

 

Nếu là bình thường chắc chắn cô sẽ không để người khác chỉ thẳng mặt mình mà mắng mỏ như vậy, nhưng lúc này cô chỉ có thể đỏ mắt tức giận đứng nhìn Quan Oánh, không tìm thấy lời lẽ để phản bác chị ta.

 

“Nhờ có chị mà cô mới xuất hiện được trong cái nhà này.” Quan Oánh bước lên một bước, nghiêng người vào phòng cô, “Nên Quan Hề à, trong lòng cô nên cảm kích chị mới phải, cô nên cảm tạ chị, không có chị chẳng biết giờ này cô đang lưu lạc nơi đâu. Nên lần này nhất định cô phải giúp chị…”

 

Không đợi chị ta nói xong Quan Hề đã giơ thẳng tay chắn ngang trước cửa phòng, chắn ngang đường vào của chị ta.

 

“Chị biến ngay đi.”

 

Nhờ có chị mà cô mới xuất hiện trong cái nhà này.

 

Cô nên cảm tạ chị.

 

Không có chị chẳng biết giờ này cô đang lưu lạc nơi đâu.

 

Từng câu từng chữ đ.â.m thẳng vào tim Quan Hề… Có ý gì? Chị ta là cái thá gì? Cô cần chị ta bố thí hả?! Tôi cảm tạ chị cái rắm ấy!

 

Quan Oánh: “Quan Hề!”

 

“Tôi bảo chị biến ngay đi! Mau!”

 

“Hề Hề, con đang nói gì đấy!” Đột nhiên trên hàng lang vang lên giọng nói đầy vẻ bức xúc của Ngụy Chiêu Mai.

 

Quan Hề nhìn qua, chỉ thấy Ngụy Chiêu Mai vội chạy đến.

 

“Con bảo chị đi ra khỏi phòng con.” Quan Hề cắn răng đáp.

 

Quan Oánh quay đầu nói với Ngụy Chiêu Mai: “Mẹ ơi, con chỉ nhờ em nói hộ với bố một câu, việc Phương Chí Hoành…”

 

“Việc này con không cần lo, mẹ đã dặn con rồi còn gì.” Ngụy Chiêu Mai nói xong mới quay sang nhìn Quan Hề: “Hề Hề này, không cần biết có chuyện gì con cũng không được nói chuyện với chị gái con như vậy? Gì mà biến ngay đi? Nhà này là của con bé, con không thể nói những câu như vậy.”

 

Quan Hề nhìn dáng vẻ sắp phun lửa của Ngụy Chiêu Mai, nghĩ muốn giải thích cho bà vì vừa rồi Quan Oánh cũng ăn nói khó nghe với cô nên cô mới tức giận nói ra những lời đó. Nhưng vừa bật ra suy nghĩ này cô lại cảm thấy bản thân mình biện minh cũng chẳng có tác dụng gì.

 

Người trước mặt sẽ không bao giờ đứng về phía cô.

 

“Con biết, chị ấy không thể biến đi cũng không nên biến đi.” Quan Hề cười khổ, “Người biến đi là con mới phải.”

 

“Hề…”

 

Quan Hề lạnh giọng: “Là con muốn đi, con sớm đã không nhịn nổi nữa!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cho-anh-den-ben-em/chuong-82.html.]

**

 

Quan Hề không biết cô làm thế nào để đóng cửa phòng lại, cô chỉ biết sau khi đóng cửa rồi cô điên cuồng thu dọn đồ đạc, trước giờ người lúc nào đi du lịch cũng phải mang đủ vali đồ giờ phút này chỉ xách duy nhất một chiếc vali mà bước thẳng ra khỏi phòng.

 

Lúc cô mở cửa ra ngoài hành lang đã không còn ai, cô đi ra gara, lái xe phóng thẳng ra đường lớn.

 

Cô không kích động đến mức khóc lóc thảm thương, chỉ im lặng làm theo đúng những phân cảnh đã diễn ra trong đầu vô số lần, dọn ra khỏi nhà, không cần chán ghét ai cũng không cần chán ghét bản thân, cũng không cần khiến Quan Hưng Hào khó xử.

 

Thậm chí nếu người ngoài biết cô dọn ra khỏi nhà sẽ bàn tán nói cô bị nhà họ Quan vứt bỏ thì có sao? Đây vốn là sự thật, cô không muốn tranh giành gì nữa!

 

Không có những thứ đó cô không sống nổi sao?!

 

Ù ù…

 

Điện thoại bỗng rung lên, Quan Hề dừng xe bên lề đường, cô nhìn màn hình.

 

Giang Tùy Châu gọi cô.

 

Quan Hề nhìn chằm chằm điện thoại, cũng không biết tại sao bỗng dưng cảm giác cực kỳ uất ức. Nhưng vừa nhận điện thoại, nghe giọng nói lành lạnh của Giang Tùy Châu hỏi cô “Đang ở đâu”, nỗi uất ức của cô như bị nghẹn trong cổ họng.

 

Cô có thể nói với người khác mình dọn ra khỏi nhà, cũng có thể nói với người khác mình không còn tâm tư tranh giành nữa, nhưng chỉ có Giang Tùy Châu là cô không thể thẳng thắn nói với anh được.

 

Vì nói như vậy cũng có nghĩa là cô từ bỏ tất cả…

 

Như bọn họ đã thống nhất từ lâu, cô ở nhà họ Quan cố gắng duy trì địa vị, anh ủng hộ cô, về sau cả hai cùng có lợi. Nhưng bây giờ cô lại sợ hãi, cô bỏ cuộc… Đối với Giang Tùy Châu mà nói cô đã chẳng còn giá trị gì nữa.

 

Anh mà biết sẽ đối xử với cô ra sao? Chắc sẽ chia tay nhỉ?

 

Lúc Quan Hề nghĩ ngợi dường như còn mang theo tia hy vọng mong manh, nhưng cô càng không muốn đặt hy vọng quá xa vời.

 

“Quan Hề?” Giang Tùy Châu thấy cô không trả lời liền gọi tên cô.

 

Quan Hề cầm điện thoại lên, giọng nói có phần trầm thấp: “Em đây.”

 

“Sao không nói gì.”

 

“Em… em buồn ngủ quá, vừa rồi mơ mơ màng màng, đang định đi ngủ.”

 

Giang Tùy Châu ừ một tiếng: “Mai anh được xuất viện về nhà.”

 

“Chân anh vẫn chưa tháo thạch cao mà.”

 

“Có thể về nhà dưỡng bệnh, mai em đến không?”

 

Bàn tay đang cầm điện thoại của Quan Hề bất giác nắm chặt hơn, cuối cùng cũng không thể nói thẳng với anh, cũng không thể ngay lập tức đối mặt với những phản ứng và quyết định của Giang Tùy Châu, cô chỉ đành nói: “Gần đây công ty em bận lắm, bao giờ rảnh rồi nói sau.”

Loading...