Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 73

Cập nhật lúc: 2024-10-11 11:24:31
Lượt xem: 85

Trước mắt là một màu trắng xóa, đến khi lấy lại được tiêu cự Quan Hề nhìn thấy túi nhựa trong suốt treo ở đầu giường, trong túi từng giọt chất lỏng chảy xuống ống dẫn, từng giọt một theo đường dây chảy vào… cổ tay của chính cô.

 

Quan Hề chậm rãi mở mắt ra, nhận thấy hầu kết của mình khô khốc.

 

“Hề Hề? Hề Hề con tỉnh rồi.”

 

Bên cạnh có người ngồi, người đó vừa thấy cô tỉnh lại liền vội xoa trán cô, Quan Hề nhìn người đó: “Bố ơi…”

 

Quan Hưng Hào: “Cuối cùng con cũng tỉnh rồi, biết bố lo lắng thế nào không.”

 

Quan Hề: “Sao con lại ở đây? Con ra ngoài rồi…”

 

Quan Hưng Hào: “Phải, may tìm đến kịp thời, con không việc gì!”

 

Quan Hề sững sờ, lập tức nói: “Anh ấy đâu? Giang Tùy Châu đang ở đâu.”

 

“À Tùy Châu ấy hả, thằng bé ở đây…”

 

Quan Hưng Hào ngồi xích ra.

 

Không bị Quan Hưng Hào che chắn, Quan Hề mới nhìn thấy chỗ cô đang nằm là phòng bệnh đôi, Giang Tùy Châu đang ngồi trên giường bệnh ngay cạnh giường cô, anh dựa vào thành giường, bàn ăn của bệnh nhân lúc này đang bị anh trưng dụng thành bàn để xử lý công việc.

 

“Vẫn ổn hả.” Anh quay sang nhìn cô hỏi.

 

Quan Hề gắt gao nhìn anh từ đầu tới chân, cô phát hiện ra bên chân trái của anh bị bó thạch cao.

 

“Chân anh làm sao vậy?”

 

Quan Hưng Hào nói: “Chân đó của Tùy Châu bị thương nhưng không nghiêm trọng lắm, con yên tâm.”

 

Tim Quan Hề nhói một cái, chân anh bị thương? Bị thương lúc nào? Rõ ràng anh còn cõng cô đi một đoạn dài… Chẳng lẽ suốt đoạn đường đó anh luôn phải nhịn đau sao.

 

Quan Hề trừng mắt nhìn Giang Tùy Châu: “Sao anh không bảo em sớm.”

 

Giang Tùy Châu không đáp lời, chỉ nói với cô: “Tỉnh rồi thì ăn chút gì đi, em ngủ suốt một ngày một đêm rồi.”

 

Quan Hề: “Nhưng anh…”

 

“Còn sống là được, đừng nghĩ nhiều.”

 

“…”

 

Trước giờ Quan Hề vẫn nghĩ Giang Tùy Châu là một người m.á.u lạnh vô tình, làm gì cũng phải tính toán cẩn thận, chỉ làm những chuyện có lợi cho bản thân. Nhưng lần này… cô lại cảm thấy mình nhìn nhầm về anh rồi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cho-anh-den-ben-em/chuong-73.html.]

Có lẽ… Tình cảm của anh dành cho cô còn chân thực hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.

 

Quan Hề vừa tỉnh lại bác sĩ liền đến kiểm tra tổng quát. Cơn sốt đã lui đi, trên người cô chỉ còn vài vết thương ngoài da, không có vấn đề gì nghiêm trọng.

 

Quan Hưng Hào thấy cô ăn xong một bát cháo mới đỡ cô nằm xuống.

 

Đúng lúc này, có người gõ cửa phòng, là Ngụy Chiêu Mai và Quan Oánh đến.

 

“Hề Hề, con đỡ hơn chưa?” Ngụy Chiêu Mai hỏi.

 

Nội tâm Quan Hề vẫn còn khúc mắc, cô chỉ đành kéo chăn lên, buồn phiền đáp lại: “Con không sao.”

 

Quan Hưng Hào nói: “Mẹ với chị gái con ở trong phòng bệnh trông con suốt, sáng nay bố mới bảo hai người về nhà nghỉ ngơi lát, bây giờ mẹ ở lại đây cùng con được không?”

 

Quan Hề dường như buột miệng thốt lên: “Con không cần!”

 

Ngụy Chiêu Mai sững người, chỉ thấy Quan Hề nói: “Trong bệnh viện còn có bác sĩ và y tá, hơn nữa bây giờ con khỏe rồi, chỉ muốn ngủ một giấc, bố mẹ không cần trông con.”

 

“Bố không yên tâm.”

 

“Còn Giang Tùy Châu nữa mà.” Quan Hề nói, “Bố mẹ ở đây cũng chẳng để làm gì, bố mẹ ở lại lát rồi về đi, con không cần người trông.”

 

Quan Hưng Hào nhíu mày, nhưng thái độ của Quan Hề rất kiên quyết, ông cũng không nói lại được.

 

“Đúng rồi, đã tìm thấy kẻ bắt cóc con chưa.” Đột nhiên Quan Hề hỏi.

 

“Rồi! Tất nhiên đã tìm thấy rồi! Hắn ta đã dám động vào con thì có trốn đến chân trời nào bố cũng phải đào ra bằng được, bây giờ hắn ta còn đang hôn mê, nhưng con yên tâm, chuyện này bố đã báo cảnh sát rồi, chắc chắn hắn ta sẽ không tránh được sự truy cứu của pháp luật.”

 

Quan Hề liếc nhìn Quan Oánh.

 

Quan Oánh chột dạ tránh đi tầm mắt của cô. Phương Chí Hoành đang hôn mê, cô ta không biết rốt cuộc Quan Hề đã nắm được những chuyện gì, nhưng cô biết lần này Phương Chí Hoành không thoát nổi.

 

“Thôi, mọi người về nhà đi, con muốn ngủ một giấc.” Lúc này Quan Hề cũng không biết nói gì, đợi Phương Chí Hoành tỉnh rồi tính tiếp vậy.

 

“Được rồi, đợi con khỏe rồi bố đón con về nhà.”

 

“Vâng.”

 

Đợi mọi người đi về hết Quan Hề mới lén thở phào một hơi, mâu thuẫn trong lòng cô với những oán giận cô không kiềm chế nổi khiến cô không có cách nào thẳng mặt nói chuyện với Ngụy Chiêu Mai.

 

“Không thoải mái?” Giọng của Giang Tùy Châu vang lên.

 

Quan Hề lắc đầu: “Không… Anh không bị thương ở đâu nữa chứ.”

 

Giang Tùy Châu: “Anh không sao.”

Loading...