Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 70
Cập nhật lúc: 2024-10-10 11:42:59
Lượt xem: 58
Vừa nghĩ lần này sao Giang Tùy Châu lại hành động ngốc nghếch thế này, vừa kiềm chế bản thân không được kích động.
Chẳng lẽ vì anh quá lo cho cô nên mới vội vã tìm đến?
Phương Chí Hoành thấy Giang Tùy Châu ngoan ngoãn trói chặt hai cổ tay liền buông lỏng cảnh giác. Vì người đàn ông này đã nhìn thấy mặt thật của hắn, chẳng may anh ta bất chấp tất cả xông lên lột đồ che mặt của hắn xuống sẽ nhận ra hắn thì toi.
“Đi!” Phương Chí Hoàng dí sát d.a.o vào eo Quan Hề, đẩy cô đi vào sâu trong rừng, vừa đi vừa quay lại nhìn Giang Tùy Châu: “Mày không được đến gần! Nhưng cũng không được đi quá xa ngoài tầm nhìn của tao, không thì đừng trách tao động thủ.”
Tình cảnh bây giờ đã nằm ngoài dự tính của Phương Chí Hoành, nghĩ tới nghĩ lui hắn ta chỉ còn cách thả cả hai người này vào rừng sâu. Lúc này Giang Tùy Châu cũng không còn điện thoại để gọi viện trợ nữa, sợ Quan Hề bị thương nên chắc chắn phải theo sát bọn họ.
Mà từ nhỏ đến lớn hắn ta đã lớn lên nơi rừng sâu hiểm trở, hắn ta không sợ mấy thứ này. Nhưng hai vị con nhà giàu ngậm thìa vàng từ nhỏ này thì chưa chắc, đến lúc đó hắn ta bỏ đi rồi, hai người này còn sống sót mới lạ.
Quan Hề bị người ta vừa đẩy vừa kéo đi càng ngày càng vào sâu trong rừng, được một lúc lâu trời cũng chuyển tối, trong rừng mưa bắt đầu ầm ầm trút xuống. Mặt đất vốn trơn trượt lại còn thêm nước mưa khiến Quan Hề sắp không nhấc chân nổi.
“Á…” Quan Hề bị mưa xối vào mặt nhắm chặt mắt, chân vấp một cái cả người liền bổ nhào xuống đất.
Phương Chí Hoành thấy Quan Hề ngã liền vội duỗi tay ra bắt lấy, lúc này tay cầm d.a.o của hắn ta cũng thả lỏng.
Thời cơ đến!
Giang Tùy Châu nhanh chóng bắt được cơ hội này, anh vội lao đến phía trước. Mưa rất lớn, thính giác của Phương Chí Hoành cũng mất đi độ nhạy bén.
Nhanh như chớp, hắn ta bị Giang Tùy Châu đá thẳng vào eo, cả người bay ra rồi đổ rầm xuống đất, con d.a.o trong tay bay ra văng vào bụi cỏ.
Giang Tùy Châu không hề dừng động tác, dây thừng trên cổ tay anh đã thắt một nút đặc biệt, nhìn có vẻ rất chắc chắn nhưng thật ra chỉ cần rút nhẹ là tháo được cả sợi dây, anh cởi trói xong liền xông đến chỗ Phương Chí Hoành ngã xuống.
Phương Chí Hoành còn chưa kịp bò dậy đã bị người đánh tới tấp vào mặt vào đầu. Nhưng hắn ta cũng không phải hạng xoàng, vừa phản ứng lại liền bắt đầu phản kích!
Lúc Quan Hề bò dậy cô liền vội lấy tay quẹt hết nước mưa trên mặt, căng mắt nhìn màn ẩu đả trong mưa ở gần đó, tiếng mưa rơi rất lớn nhưng cô vẫn có thể nghe rõ mồn một tiếng quyền cước rơi trên da thịt.
Quan Hề rối như tơ vò, nhưng cô biết lúc này mà xông lên sẽ ảnh hưởng đến anh.
Cô đứng yên tại chỗ, liều mạng cắn sợi dây thừng trên tay!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cho-anh-den-ben-em/chuong-70.html.]
Cuối cùng, dưới sự kiên trì của cô sợi dây thừng cũng được cởi ra. Cô ném sợi dây đi, tìm một viên đá, cẩn thận từng bước tiến về chỗ hai người đang đánh nhau. Cũng đúng vào lúc này, bóng người phía trước đột nhiên trượt chân, cả hai người cùng lúc lộn nhào xuống sườn dốc gần đó!
Quan Hề: “Giang Tùy Châu!!!”
Không có ai đáp lại, chân Quan Hề nhũn cả ra, nước mắt hòa lẫn nước mưa chảy dài trên mặt. Cô lảo đảo chạy tới nơi hai người ngã xuống, lúc đó trong tim ngoài sự sợ hãi và hoảng sợ ra cũng chỉ còn một mảnh trống vắng.
“Giang Tùy Châu! Giang Tùy Châu…”
Cô lấy hết sức bình sinh gào thét, nhưng có lẽ đã đến bước đường cùng con người sẽ dũng cảm hơn. Cô mặc kệ mưa lớn, víu vào cành cây ở đó, cẩn thận bò từng chút một xuống sườn dốc.
Dù sao một mình ở chỗ này cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, không bằng xuống dưới tìm anh.
Cô không thể làm ngơ đứng trên này đợi anh, không thể bỏ qua cảm giác nóng vội trong tim mình lúc đó.
Cả đoạn đường khó khăn trùng trùng, cả người Quan Hề không chỗ nào còn nguyên vẹn, vừa thất thần một chút tay đã tuột khỏi cành cây, cả người lao thẳng xuống dốc.
“A a a…”
Bịch!
Rơi cả quãng đường xuống cuối cùng người cô va vào một tảng đá.
“Uiii…” Đau, cả người đều đau.
Trên mặt Quan Hề đã không rõ là nước mưa hay nước mắt, cô cắn răng bò dậy.
“Quan Hề?!”
Giọng nói quen thuộc vang lên, Quan Hề sững sờ, vội chạy tới nơi phát ra âm thanh.
Cách chỗ cô không xa, Giang Tùy Châu đang ngồi đó, mà tên áo đen kia đang nằm sõng soài một bên.
Quan Hề nghẹn ngào, chạy như bay đến chỗ Giang Tùy Châu, nhào vào trong lòng anh: “Nhị cẩu…”