Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 63
Cập nhật lúc: 2024-10-09 16:20:03
Lượt xem: 81
Vài phút sau, Giang Tùy Châu và Quan Hề lên xe về nhà.
Quan Hề ngồi bên ghế lái phụ nói: “Không ngờ chú Dương lại là nhà tài trợ của viện Phúc lợi Nhi đồng Hằng Hải, có duyên thật đấy…”
Giang Tùy Châu: “Trước kia chú ấy đã biết thân thế của em rồi à?”
“Mặc dù chú ấy thân với bố mẹ em nhưng sau này chú ấy mới biết. Chuyện của em ngoài bố mẹ ra cũng chỉ có ông bà hai bên là biết nội tình.”
Giang Tùy Châu gật đầu.
Quan Hề tìm một tư thế thoải mái nhất, nhắm mắt dưỡng thần: “Bình thường chú Dương hay tham gia hoạt động công ích, viện Hằng Hải ở trong Đế đô nên chú ấy đến từ thiện cũng là điều hiển nhiên. Nhưng kiểu gì sau khi biết chuyện của em chú ấy cũng phải đi tra tư liệu, biết tư liệu của em trống không vậy mà chú cũng không bảo em một câu…”
Giang Tùy Châu: “Anh cũng tra rồi.”
Quan Hề đột nhiên mở mắt: “Cái gì?”
Giang Tùy Châu bình tĩnh nói: “Tra tư liệu chút thôi không được sao.”
Quan Hề: “Thế sao anh không nói thẳng với em là được rồi, còn đưa em đến đây làm gì.”
“Loại chuyện này không phải em thích tận mắt thấy hay sao? Anh nói em chắc gì đã tin.”
“Ai bảo em không tin anh.” Quan Hề tựa đầu nhìn anh, rầu rĩ nói: “Giang tổng, anh nên có lòng tin vào bản thân chút, mặc dù tâm tư anh khó dò nhưng trước giờ đối với em mà nói anh vẫn là người đáng tin.”
Khóe miệng Giang Tùy Châu cong lên: “Thế à.”
“Thế đó ~”
**
Đúng như Giang Tùy Châu nói, phải tận mắt nhìn thấy tâm tình Quan Hề mới buông lỏng được, về sau cô cũng không cần bận tâm chuyện này nữa.
Một tuần sau, công ty có cuộc họp quan trọng.
Công ty du lịch có rất nhiều dự án, Quan Hưng Hào nghe xong cấp dưới báo cáo liền đề cập tới vài dự án mới. Trong đó có dự án phát triển tuyến du lịch châu Âu có thể xem là dự án thơm ngon nhất trước mắt, tuy yêu cầu cao lại nhiều công đoạn phức tạp nhưng nếu hoàn thành dự án này sẽ thu lợi không ít.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cho-anh-den-ben-em/chuong-63.html.]
“… Quan Hề, dự án này giao cho con.” Quan Hưng Hào chỉ định.
Dưới trướng Quan Hề có đội ngũ hoàn chỉnh, bản thân cô tuy mắc bệnh lười nhưng lại rất có sáng tạo trong lĩnh vực du lịch nên dự án này giao cho cô là hợp lý nhất. Nếu là bình thường mọi người cũng không thấy có gì khác.
Nhưng hiện nay nhà họ Quan lại có thêm Quan Oánh.
Vốn dĩ mọi người nghĩ hôm nay mở cuộc họp này để Quan Hưng Hào giao dự án quan trọng nhất cho Quan Oánh. Nhưng không ngờ tới… Xem ra, Quan tổng của bọn họ vẫn là người lý trí.
Quan Hề lại không nghĩ nhiều như vậy, trước kia cô cũng nhận dự án kiểu này rồi, nên Quan Hưng Hào giao việc cho cô cũng không có chỗ nào không hợp lý. Sau khi tan họp cô liền về văn phòng của mình.
Hai ngày nay cô khá vui vẻ, nghĩ lâu rồi mình chưa ăn cơm cùng bố liền tính rủ ông đi ăn bữa cơm.
Vậy nên cô xách túi đi thang máy lên phòng làm việc của Quan Hưng Hào.
Trước giờ cô vẫn hay đến phòng làm việc của ông, mấy thư ký trợ lý bên ngoài đều chào hỏi nhiệt tình, không dám ngăn cô.
“Giám đốc Quan, phu nhân cũng đang ở bên trong.”
Mẹ cô cũng ở đây à…
Quan Hề gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”
Phòng làm việc của Quan Hưng Hào còn cách chỗ của thư ký một đoạn xa, Quan Hề đi thẳng đến cửa phòng. Cửa không đóng chặt, cô đang tính gõ cửa liền nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong, nhưng giọng điệu dường như rất tức giận.
“Hồi trước rõ ràng chúng ta đã nói phải để Oánh Oánh tiếp xúc với nhiều dự án của công ty, bây giờ thì hay rồi, ông không giao cho con bé cái nào lại quay đầu đem dự án châu Âu kia giao hết cho Hề Hề, ông thấy ông thay lòng đổi dạ có tráo trở quá không?”
Cánh tay đang định gõ cửa của Quan Hề cứng đờ giữa không trung.
Quan Hưng Hào: “Chính vì dự án này quan trọng nên tôi mới giao cho Hề Hề, con bé có nhiều kinh nghiệm. Oánh Oánh chưa học được bao lâu, bà bảo con bé sao gánh vác được dự án lớn thế này.”
“Ông có thể dạy cho nó, ông cứ làm như đối với Quan Hề đợt trước đi, sắp xếp một đội ngũ chuyên nghiệp cho Oánh Oánh.”
“Bà nghĩ tôi không sắp xếp đội ngũ nào cho con bé à? Bà cũng nói rồi đấy, đội ngũ phải chuyện nghiệp, phải am hiểu dự án, phải tình nguyện đi theo người mới như Oánh Oánh, muốn đội ngũ thế này cần có thời gian, bây giờ bà gấp cũng được gì?”
Ngụy Chiêu Mai: “Ông đừng viện cớ, nếu ông không sắp xếp được thì bảo tôi một câu, cùng lắm tôi sắp xếp giúp Oánh Oánh.”
“Chiêu Mai! Lời này của bà có ý gì?!”