Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 62
Cập nhật lúc: 2024-10-09 16:19:53
Lượt xem: 84
Ngoài miệng Quan Hề nói muốn cùng anh đi ký giấy từ thiện nhưng thực tế trong lòng cô cũng có ý định khác.
Ký xong, lúc viện trưởng định tiễn hai người, đột nhiên Quan Hề hỏi: “Viện trưởng, cháu có việc muốn nhờ ngài.”
Giang Tùy Châu đứng lại, hình như anh biết chắc chắn cô sẽ hỏi.
Viện trưởng: “Hân hạnh.”
Quan Hề do dự một lúc: “Cháu muốn xem tư liệu của một đứa bé từng được nuôi dưỡng ở đây.”
Viện trưởng hơi khó xử: “Việc này… Thông thường chúng tôi sẽ không tiết lộ tư liệu của mấy đứa bé được nuôi dưỡng.”
“Không phải tình huống thông thường.” Quan Hề cắn răng nói, “Là cháu, cháu muốn xem tư liệu của mình.”
Viện trưởng sững sờ: “Sao? Cô Quan…”
Quan Hề: “Trước kia bố cháu nhận nuôi cháu ở đây.”
……
Nửa tiếng sau, Quan Hề từ trong phòng tư liệu đi ra.
Cô không vội đi luôn mà đi ra sân sau thẫn thờ ngồi xuống một bên ghế đá nhìn mấy đứa trẻ chạy tới chạy lui trước mắt.
Hơn hai mươi năm trước, bố cô đến nơi này nhận nuôi cô, sau đó đưa cô ra nước ngoài vài năm, đến năm tám tuổi mới về nước…
Viện trưởng nói cô rất may mắn, lúc được nhận nuôi còn quá nhỏ chưa hình thành suy nghĩ nên không có sự nhạy cảm của cô nhi.
Viện trưởng còn nói cô được đưa đến ngay trước cửa viện phúc lợi, không có manh mối gì về bố mẹ ruột của cô. Năm đó điều kiện của viện phúc lợi vẫn còn kém, không có camera quay lại.
Xem ra đến phí công một chuyến rồi…
Đột nhiên Quan Hề cảm thấy trống rỗng, nhất thời không biết không tìm được manh mối nào thì mình nên vui vẻ hay nên buồn nữa.
“Coi như là chuyện tốt.” Giang Tùy Châu ngồi xuống bên cạnh cô.
Thật ra anh đã sớm biết kết quả này, lần trước lúc chuyện thân thế của Quan Hề bị lộ ra anh đã bảo Chu Hạo đến đây điều tra. Nhưng anh cũng không ngăn cản Quan Hề đến đây tìm tư liệu, anh biết cô muốn chính mắt mình nhìn thấy.
Quan Hề cúi đầu nhìn mũi giày: “Thế à.”
“Về sau em không cần băn khoăn về việc này nữa, chuyên tâm sống trong gia đình bây giờ là ổn.”
Quan Hề khẽ hừ một tiếng: “Vốn em đã chuyên tâm rồi.”
“Vậy bây giờ chúng ta đi được chưa?”
Quan Hề không nhúc nhích, chỉ hỏi anh: “Sao hôm nay anh cùng đi với em?”
“Hôm nay rảnh.”
Quan Hề lườm anh: “Sao anh không nói để em đi một mình sợ em buồn.”
Giang Tùy Châu bật cười: “Em cũng biết buồn à.”
“Sao lại không.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cho-anh-den-ben-em/chuong-62.html.]
“Được rồi, anh sợ em đi một mình sẽ buồn.”
Quan Hề bật cười: “Đồ thần kinh.”
Giang Tùy Châu đứng lên: “Đi thôi.”
“Cảm ơn.”
“…” Giang Tùy Châu dừng bước, quay lại nhìn cô.
Cô lại không để ý anh, đứng dậy vươn vai duỗi cổ bước về phía hành lang: “Về đi, hôm nay em muốn ăn nhà hàng, anh chủ chi.”
Giang Tùy Châu đi theo sau cô: “Em vừa nói gì?”
Quan Hề không đáp lời: “Em muốn ăn gan ngỗng, muốn ăn bò bít tết, muốn ăn cá tuyết Na-uy…”
“Em cũng biết nói cảm ơn à.”
“Tự nhiên muốn ăn ngon một bữa quá, anh muốn ăn gì.”
“Câu cảm ơn của em nghe mới mẻ thật.”
Quan Hề quay lại lườm anh, bị anh làm cho phiền chết: “Hỏi hỏi hỏi lắm vào, vừa anh nghe nhầm, được chưa.”
Giang Tùy Châu hơi nhíu mi: “Thế à.”
“Phảiii...”
Quan Hề vừa đi vừa quay lại nhìn anh, lúc đến khúc cua của hành lang cô không để ý liền suýt đ.â.m sầm vào người đang đến.
May có Giang Tùy Châu nhanh tay nhanh mắt đỡ cô một phen.
Quan Hề đứng vững rồi mới kinh ngạc nhìn người trước mặt: “Chú Dương?”
Người tới vậy mà là chú Dương, chú ấy không đi sưu tầm trân bảo để đấu giá lại đến cô nhi viện này làm gì…
Dương Minh Trí thấy Quan Hề và Giang Tùy Châu cũng bất ngờ: “Hai đứa đến đây làm gì."
“Chỉ xem chút…” Ngoài miệng Quan Hề nói không để ý nhưng trong lòng cũng cảm thấy hơi xấu hổ việc chạy đến đây xem tư liệu của mình, “Chú Dương đến có việc ạ?”
Dương Minh Trí còn chưa nói gì nhân viên công tác đứng sau ông đã đon đả tiếp lời: “Ông Dương đây là nhà tài trợ lớn của viện phúc lợi chúng tôi, mấy năm nay nhờ có ngài mà viện chúng tôi mới có điều kiện phát triển tốt thế này.”
Quan Hề ngạc nhiên: “Chú vẫn luôn làm từ thiện ở đây ạ?”
“Ừ.” Dương Minh Trí cảm thán, “Hề Hề, mãi về sau chú mới biết cháu cũng từng được nuôi ở đây. Thế hôm nay cháu đến đây…”
Dương Minh Trí chưa nói hết câu nhưng Quan Hề biết chắc chắn ông hiểu cô đến đây làm gì.
Quan Hề: “Cháu đến quyên góp ít, mấy đứa trẻ ở đây rất dễ thương.”
Dương Minh Trí thấy cô không nói thẳng liền không hỏi thêm, ông chỉ xót xa nói: “Chú hiểu, bây giờ các cháu về luôn à?”
“Vâng, chú thì sao?”
“Chú vẫn còn chút việc, các cháu đi trước đi, trên đường cẩn thận.”
“Vâng.”