Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 56
Cập nhật lúc: 2024-10-08 16:30:59
Lượt xem: 94
Quan Oánh ngượng ngùng rút từ ngăn tủ ra món quà mình đã chuẩn bị sẵn, là một chuỗi tràng hạt đeo tay, là kiểu đệ tử Phật môn hay dùng, không phải là vật hiếm lạ gì.
Quan Hề vừa nhìn liền thở phào nhẹ nhõm.
“Mấy ngày trước con đến chùa cầu được chuỗi tràng hạt này, con biết đây không phải vật quý báu, nhưng cũng phần nào gửi gắm được tấm lòng của con. Hy vọng mẹ luôn khỏe mạnh bình an, cả đời vui vẻ.”
Ngụy Chiêu Mai: “Mấy ngày trước? Hai ngày nay con bảo có việc bận là đến chùa à?”
“Vâng ạ… Phải có lòng thành mà, con đến chùa ăn chay hai ngày.”
“Aiz, con bé này…”
Quan Hề lại nổi lên hồi chuông cảnh giác.
Xong đời, quà của cô không có chút lòng thành hay gửi gắm tấm lòng gì hết… Chỉ đơn giản là đắt, và thêm cái đẹp.
Quan Hề nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày, nhưng quà của cô đẹp đến mức độ này chắc cũng đủ để sánh cùng chuỗi tràng hạt dính chút Phật quang của Quan Oánh chứ…
Tuy cô không ăn chay niệm Phật hai ngày, nhưng chọn quà lại đúng thứ Ngụy Chiêu Mai thích nhất, cũng là cả tấm lòng hiếu thảo của cô dành cho bà. Hơn nữa, ban đầu Quan Oánh cũng nhìn trúng sợi dây chuyền này, nên chắc sợi dây chuyền của cô sẽ là món quà tốt nhất?
Quan Hề nghĩ như vậy.
Đến khi…
Tối hôm đó lúc cô đang bước xuống tầng thì nhìn thấy Ngụy Chiêu Mai và Quan Oánh đang ngồi trên sô pha nói chuyện với nhau.
Trên tay Ngụy Chiêu Mai đeo chuỗi tràng hạt của Quan Oánh, vừa ôm Quan Oánh vừa nói chuyện. Hình như Quan Oánh cảm thấy món quà của mình rất kém cỏi, luôn có vẻ ngượng ngập.
Ngụy Chiêu Mai dỗ cô, bà nói không hề, bà thích nhất món quà của Quan Oánh.
Một bức tranh dịu dàng và tràn ngập yêu thương.
Quan Hề đứng trong bóng tối nhìn một lúc mới quay về phòng mình.
Đột nhiên cô nhận ra mình quả thật rất ngốc.
Rốt cuộc là cô lấy ở đâu ra cái tự tin cho rằng quà mình tặng có thể khiến mẹ thích hơn quà của Quan Oánh tặng. Mẹ cô thích quà nào không phải do bản thân món quà, mà xem ai là người tặng quà…
Quan Oánh tặng dây chuyền thì sợi dây chuyền đó sẽ là món quà tốt nhất. Nếu chị ấy tặng chuỗi tràng hạt đeo tay, thì chuỗi hạt đó sẽ là món quà tốt nhất…
Bởi vì, đó là người con gái mất đi nhưng may mắn tìm lại được, là con gái ruột chính bà mang nặng đẻ đau ra.
Con gái ruột…
Quan Hề ngồi trên bệ cửa sổ, trong đầu toàn là hình ảnh ấm áp vừa rồi, lần đầu tiên cô có suy nghĩ:
Đó chính là, nếu mẹ ruột của cô còn trên thế gian này, vậy có phải cô cũng sẽ được hưởng thụ đặc cách của con gái ruột này không, có thể dựa vào mẹ nói chuyện, có thể nghe mẹ càm ràm, có thể làm nũng với mẹ…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cho-anh-den-ben-em/chuong-56.html.]
Nhưng suy nghĩ này vừa xuất hiện liền bị cô dẹp bỏ.
Trời… tự nhiên nghĩ đến chuyện đáng sợ thế này.
Người kia đem cô bỏ đi, làm sao còn yêu thương cô như vậy.
**
Sau buổi lễ đấu giá, tin đồn “Quan Hề thất thế, bị Giang Tùy Châu đá” không cánh mà bay.
Sau khi Quan Hề nghe Lãng Ninh Y nói Ngụy Tử Hàm cùng Lý Hân Nhiễm mặt nặng mày nhẹ với nhau mấy ngày nay cô mới nhận ra, ngày hôm đó ở hội đấu giá, Giang Tùy Châu không chỉ đơn giản là mua đồ cho cô như bình thường.
Lần này đích xác là Nhị cẩu đã cứu cô một bàn thua trông thấy.
Quan Hề hiểu được điều này liền rất cảm động, thậm chí tâm tình không vui vẻ vì vấn đề quà tặng kia cũng được an ủi phần nào. Vậy nên ngày hôm sau, cô tung tăng lái xe đến nhà Giang Tùy Châu, còn mang theo một chai rượu vang rất quý.
Kết quả nhà anh không có ai ở nhà.
“Alo anh yêu, anh đang ở đâu vậy.” Quan Hề ngồi ở sô pha trong nhà anh, hai chân dài bắt chéo lên nhau, giọng nói ngọt xớt.
Giang Tùy Châu nghe thấy hai tiếng anh yêu cũng đơ người mất mấy giây: “Ở chỗ Tống Lê, sao thế.”
Tiếng anh bị lẫn với nhiều tạp âm, tiếng nói cười ca hát đủ kiểu, rất náo nhiệt, Quan Hề dựa lưng vào sô pha, nói thẳng: “Vốn em định đến tìm anh uống rượu, ai ngờ anh lại ở ngoài mua rượu tìm vui.”
Giang Tùy Châu: “Em ở nhà đợi anh, tối muộn anh về.”
“Không cần đâu, ở tòa hội sở của Tống Lê đúng không, em đến tìm anh.”
Giang Tùy Châu: “Không cần.”
“Làm gì mà không cần?” Quan Hề cảm thấy mình ngửi được mùi gì đó, lập tức nói, “Có em gái nào à?”
“Em nghĩ xem.”
“Vậy khẳng định là có rất nhiều em gái rồi.”
Giang Tùy Châu bật cười, tiếng cười dường như mang theo cả men rượu, giọng nói đầy mùi phong lưu: “Trên 18 tuổi còn được coi là em gái không.”
Quan Hề híp mắt: “Được, anh chờ đấy cho em, bây giờ em lập tức đi nhìn xem anh có bao nhiêu cô em gái lớn đủ 18 tuổi.”
Giang Tùy Châu: “Sao nào, định chơi trò bắt gian?”
“Chắc chắn rồi.” Quan Hề khí thế hung hãn nói, “Anh có bản lĩnh thì cứ trái ôm phải ấp đừng có mà lỏng tay, bây giờ em đi liền.”
Giang Tùy Châu thấp giọng cười: “Ừ, được.”
Người đầu kia cúp điện thoại, Giang Tùy Châu bỏ điện thoại xuống, tự rót một ly rượu.