Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 54

Cập nhật lúc: 2024-10-08 10:51:42
Lượt xem: 89

Hội đấu giá kết thúc, Quan Hề và Giang Tùy Châu đi theo nhân viên công tác đến thưởng thức những bảo vật vừa đấu giá được.

 

“Sợi dây chuyền ngọc bảo thạch vừa rồi em sẽ trả tiền cho anh.” Quan Hề nói.

 

Giang Tùy Châu bất ngờ, chuyện này quá mới mẻ làm anh tưởng mình nghe nhầm: “Gì cơ?”

 

Quan Hề: “Em nói, em sẽ tự bỏ tiền mua sợi dây chuyền vừa rồi.”

 

Giang Tùy Châu hơi bất ngờ: “Thế những cái khác thì sao, em sẽ trả hết tiền cho anh?”

 

Quan Hề lườm anh, trên mặt dường như đang chạy một dòng chữ: Anh nghĩ cũng hay đấy nhỉ?

 

Giang Tùy Châu nghĩ một lúc cũng thấy chuyện này không có khả năng, anh chỉ hỏi: “Vậy sao em lại muốn tự trả tiền sợi dây chuyền kia.”

 

Quan Hề: “Em muốn tặng một người rất quan trọng.”

 

Trong lòng Giang Tùy Châu đã hiểu rõ: “Tặng mẹ em?”

 

“Sao anh lại biết… Được rồi, chính là tặng mẹ em. Mấy ngày nữa là sinh nhật mẹ, trước giờ mẹ rất thích mấy món trang sức màu này, mà sợi dây chuyền này trước kia mẹ từng nhắc qua với em, nhưng lúc đó nó lại bị người khác đấu giá mất, hôm qua em thấy hội đấu giá hôm nay có món này nên mới quyết định đến đây mua.”

 

Đây cũng là lý do vừa rồi cô không thể nhường cho người khác.

 

“Ồ.”

 

“Được rồi, vào trong xem một lát.”

 

Giang Tùy Châu cùng Quan Hề vào trong phòng xem một hồi, anh không có hứng thú nhiều với mấy thứ đồ này, Quan Hề lại đang nói chuyện hăng say với nhà sưu tầm ở cạnh, anh cảm thấy vô vị bèn đi ra ngoài.

 

“Anh Giang.” Đột nhiên có người gọi anh.

 

Giang Tùy Châu quay đầu lại, thấy Quan Oánh đang đi tới.

 

“Anh Giang, có chuyện em muốn hỏi anh.”

 

Giang Tùy Châu đứng lại, “Cô Quan có việc gì.”

 

“Ừ thì… vừa rồi sợi dây chuyền anh đấu giá được lúc cuối, anh có thể bán lại cho em được không.” Quan Oánh nói, “Sợi dây chuyền đó đối với em rất quan trọng, em có thể mua lại với giá cao hơn vừa rồi.”

 

Giang Tùy Châu im lặng nhìn cô ấy vài giây, sự im lặng đó như muốn bày tỏ “Tôi trông giống người thiếu tiền đến mức vừa đấu giá xong liền bán đi à”.

 

Quan Oánh bị anh nhìn đến mức túng quẫn, vội giải thích: “Là thế này, mấy ngày nữa là sinh nhật mẹ em, em nghe người khác nói bà rất thích sợi dây chuyền này, nên em muốn mua lại nó làm quà sinh nhật cho bà.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cho-anh-den-ben-em/chuong-54.html.]

Giang Tùy Châu ngạc nhiên, vô thức nhìn người đang đứng trong phòng kia, người đó… cũng có suy nghĩ giống vậy.

 

Quan Oánh nương theo ánh mắt anh, cô hỏi: “Anh tặng nó cho Quan Hề đúng không? Nhưng anh cũng tặng em ấy nhiều đồ rồi… Có lẽ, có lẽ thiếu một sợi này cũng không sao nhỉ?”

 

“Dù gì cũng là thứ tôi tặng cho cô ấy.” Giang Tùy Châu nhớ lại vừa rồi là lần đầu tiên Quan Hề muốn trả lại tiền cho anh, “Nhưng cô Quan này, có thứ đối với cô rất quan trọng, lẽ nào đối với người khác lại không quan trọng hay sao. Không bằng cô thử nhìn những món quà khác xem?”

 

Quan Oánh: “Nhưng em thật sự rất cần cái này, anh có thể làm ơn…”

 

“Không thể.” Giang Tùy Châu khẽ cười, khách khí đáp: “Thất lễ rồi.”

 

Quan Oánh không ngờ Giang Tùy Châu có thể từ chối một cách ngoan tuyệt như vậy, sắc mặt nhất thời cứng đờ.

 

“Giang Tùy Châu, bảo anh xem cùng em một lúc mà anh xem không nổi nữa à?” Quan Hề cũng ra ngoài.

 

Giang Tùy Châu quay lại: “Xem xong chưa? Hài lòng hết chứ?”

 

“Hài lòng, anh xem cái lắc tay kim cương hồng này, em đeo lên rồi…” Quan Hề nói xong bước đến chỗ anh, đến nơi cô chợt nhìn thấy Quan Oánh bị anh chắn tầm nhìn nãy giờ, “Quan Oánh, chị cũng ở đây à, có chuyện gì vậy.”

 

Quan Oánh rũ mắt nhìn chiếc lắc tay trên cổ tay cô, ánh hồng của kim cương càng làm nổi bật nước da trắng nõn của cô.

 

Độc giá cả của chiếc lắc tay này đã đủ khiến người ta líu lưỡi rồi, càng không nói đến cách Giang Tùy Châu đấu giá có được nó.

 

Để chiều lòng cô gái này mà anh cũng hao khá nhiều tâm tư nhỉ.

 

Khóe miệng Quan Oánh gợi lên một nụ cười nhạt, không mặn không nhạt nói: “Không có gì, chị về trước đây.”

 

“Ừ.”

 

Rất nhanh Quan Oánh đã đi mất, Quan Hề nhìn theo hướng cô ấy đi, đập vai Giang Tùy Châu: “Nói mau, chị ấy tìm anh làm gì.”

 

“Cô ấy muốn mua lại sợi dây chuyền ngọc lục bảo kia.”

 

“Hả? Sao chị ấy lại thích sợi này nhỉ? Cái này có hợp với người trẻ đâu…”

 

“Tặng cho mẹ cô ấy, ừ, cũng là mẹ em.”

 

Quan Hề sững sờ, Quan Oánh cũng biết mẹ thích cái này sao. Cô nhớ lúc mẹ kể việc thích sợi dây chuyền này đã là việc từ năm ngoái… Xen ra, để tặng quà cho mẹ chị ấy cũng phí không ít công sức.

 

Thâm tâm Quan Hề không rõ tư vị gì: “Anh nói sao.”

 

“Không bán.” Giang Tùy Châu đáp: “Em đề nghị mua lại của anh trước, lại có quan hệ thân thiết với anh, tất nhiên em là người mua có lợi thế hơn rồi.”

 

Quan Hề: “……”

Loading...