Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 40

Cập nhật lúc: 2024-10-05 16:48:46
Lượt xem: 116

Nhưng đến lúc vào nhà anh, điện thoại của cô lại liên tiếp nhận điện thoại từ những người từ quen thân đến không quen, cô mệt mỏi ngồi sụp xuống sô pha.

 

Chuyện này bị lộ ra chắc chắn cô phải cực nhọc một phen, ví như… những người trong vòng này sẽ nhìn cô với ánh mắt như thế nào, liệu có âm thầm bài xích cô không.

 

“Rốt cuộc đã xong…”

 

Giang Tùy Châu vừa tắm xong, đá chân cô: “Đi tắm.”

 

Quan Hề làm tổ trên sô pha: “Chắc bọn họ đang cười nhạo em…”

 

Giang Tùy Châu nhìn cô, thấy đôi mắt cô còn đỏ hơn vừa rồi, anh nhíu mày: “Cười cái gì.”

 

“Còn gì nữa! Cười em chỉ là đồ nhái, lúc trước anh chả cười nhạo Tạ Diên còn gì.”

 

Giang Tùy Châu sững người: “Anh đâu có cười…”

 

“Có cười! Chính tai em nghe thấy “không làm được chuyện gì” phải không?”

 

Giang Tùy Châu duỗi tay lấy cốc nước trên bàn trà, nhấp một ngụm: “Trí nhớ của em tốt nhỉ, những chuyện vụn vặt này thì nhớ rất kĩ.”

 

Quan Hề hừ một tiếng, ôm gối ngồi cuộn tròn trên ghế xem điện thoại, ngoài mặt ra vẻ quật cường “em không thèm chấp anh” nhưng trong lòng lại không chịu nổi cảm thấy uất ức.

 

Giang Tùy Châu nhìn không nổi, rút điện thoại trong tay cô ra: “Nhanh đi tắm.”

 

Quan Hề ủ rũ gục đầu xuống, chẳng có tâm tình cướp lại điện thoại. Cô duy trì trạng thái ủ dột này đi đến phòng tắm.

 

Tiếng đóng cửa phòng tắm vọng lại từ xa.

 

Điện thoại của Quan Hề trong tay Giang Tùy Châu rung lên, anh nhìn màn hình rồi bắt máy.

 

“Chị? Cuối cùng chị cũng nghe máy, chị đang ở đâu….”

 

“Có việc không.” Giang Tùy Châu lạnh giọng nói chuyện với người bên kia điện thoại.

 

Ngụy Tu Dương nghe thấy tiếng anh liền sững sờ mất mấy giây: “Sao lại là anh, Quan Hề đâu.”

 

“Ngủ rồi.”

 

“Sao có thể? Chị ấy mới đi chưa lâu…”

 

“Sao lại không thể.” Giang Tùy Châu đáp, “Cậu muốn nói gì thì sáng mai gọi lại.”

 

“Anh để chị ấy nghe máy!”

 

Mày Giang Tùy Châu nhíu chặt hơn: “Tôi nói rồi, cô ấy đã đi ngủ.”

 

Đối phương im lặng hai giây: “Giang Tùy Châu, anh biết chuyện của chị ấy từ trước phải không?”

 

“Hôm nay mới biết.”

 

“Vậy anh có ý gì? Còn tìm chị ấy làm gì?” Giọng Ngụy Tu Dương lạnh băng, “Nếu chị ấy là con nuôi nhà họ Quan nhận từ cô nhi viện về, hai người có thể không cần diễn trò nữa đúng không?”

 

“Đây là chuyện của tôi,” Giang Tùy Châu trầm giọng, “Vậy tôi hỏi lại cậu, nếu cô ấy là con nuôi nhận từ cô nhi viện về, cậu cũng không cần diễn màn tình cảm chị em nữa đúng không?”

 

Ngụy Tu Dương: “Liên quan gì đến anh.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cho-anh-den-ben-em/chuong-40.html.]

 

Giang Tùy Châu: “Vậy chuyện của tôi với cô ấy càng liên quan gì đến cậu.”

 

Giang Tùy Châu cúp luôn điện thoại, ném sang một bên.

 

Anh cầm điện thoại mình lên, lại mở tin nhắn đó ra.

 

Thật ra, lúc ở quán bar nhận được tin này anh cũng rất kinh ngạc, sau đó sự kinh ngạc cũng vì nhìn thấy Quan Hề cúi đầu đi ra ngoài biến thành chắc chắn.

 

Tin nhắn này là thật.

 

Anh không ngờ phía sau Quan Hề còn có tầng quan hệ này, nhưng sau giây lát nghi hoặc anh cũng nghĩ thông.

 

Tỉ như việc Quan cá muối trời không sợ đất không sợ lại đột nhiên phấn đấu hết mình, lao đầu vào làm việc. Vốn dĩ khi có thêm một chị gái, dựa theo tính tình của cô chắc chắn không cảm thấy nguy cơ mới đúng.

 

Anh còn nhớ đến vụ việc của Tạ Diên hôm trước, đây là điều anh vẫn chưa thể lý giải nổi, lúc đó Quan Hề còn vì anh nói Tạ Diên hai câu mà nhảy dựng lên…

 

Não Giang Tùy Châu vận động rất nhanh, tối đa hóa lợi ích, trong đầu toàn là tác phong mạnh bạo trên thương trường.

 

Quả thật giây đầu tiên sau khi biết chuyện này, vấn đề “Mối quan hệ của anh và Quan Hề có nên tiếp tục không” cũng hiện ra trong đầu anh. Nhưng anh không ngờ là, chỉ giây sau Quan Hề liền rời đi.

 

Khoảnh khắc đó, tim anh chợt lạnh, thân thể đã theo phản xạ đứng dậy…

 

Đuổi theo cô.

 

Anh nghĩ, chuyện này cũng chưa đến mức đó. Quan hệ của bọn họ đâu có dễ phá bỏ thế này.

 

**

 

Quan Hề tắm xong liền làm tổ trong phòng ngủ phụ, nên lúc Giang Tùy Châu cầm điện thoại vào phòng mình đưa cho cô anh không thấy cô trong phòng.

 

Anh suy ngẫm rất nhanh rồi đến phòng ngủ phụ.

 

“Hôm nay em muốn ngủ một mình.”

 

Vừa đẩy cửa bước vào anh liền nghe thấy giọng nói buồn thiu của Quan Hề.

 

Giang Tùy Châu đứng bên giường, anh đặt điện thoại của cô trên mặt tủ đầu giường.

 

“Hình như em chưa ngủ trong phòng này bao giờ.”

 

Quan Hề vẫn nằm trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt: “Hôm nay em muốn ngủ ở đây.”

 

“Đến phòng anh.” Giang Tùy Châu ngừng một lát, nói tiếp: “Anh không động vào em.”

 

Quan Hề vô lực đáp: “Soi lại lương tâm anh đi, lời này đến bản thân anh có tin nổi không.”

 

Giang Tùy Châu: “…”

 

Được một lúc Quan Hề lại trùm chặt chăn: “Ra ngoài đi, tắt điện giúp em.”

 

“Sao nào, tâm trạng rất không tốt à?”

 

“Đổi lại là anh anh tốt nổi không!”

 

Giang Tùy Châu lật phần chăn đang trùm c.h.ặ.t đ.ầ.u cô ra: “Giường này chắc lâu rồi chưa có ai dọn dẹp, em không sợ bụi bẩn à?”

Loading...