Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-09-27 12:08:38
Lượt xem: 237

“Ừ.”

 

“Anh vẫn đang làm việc à.”

 

“Phải.”

 

“Anh dừng một lát đi.”

 

“Sao vậy.” Anh vẫn chưa dừng lại, vẫn đang xem máy tính bảng.

 

Quan Hề lại duỗi chân, khẽ đẩy lưng anh: “Anh không thể ngừng lại chút à, em đang khó chịu này.”

 

“Muốn mua cái gì.”

 

“…”

 

“Tháng trước em bảo mua cái đồng hồ đó anh đã mua rồi, ở tầng thứ hai của tủ kéo trong phòng thay đồ.”

 

“Em không phải nói chuyện này… Hả? Cái đồng hồ đó về rồi à? Lúc nào? Sao anh không nói sớm.”

 

Khóe môi Giang Tùy Châu khẽ giương lên, đặt máy tính bảng xuống một bên, quay người lại cầm chân cô kéo người từ đầu kia của sô pha qua chỗ anh.

 

“Á…”

 

Váy ngủ của Quan Hề rất ngắn, vừa mới kéo một cái, gấu váy đã ma sát với mặt ghế bị kéo lên hơn nửa rồi.

 

Sau đó có thể lờ mờ nhìn thấy phía bên trong không hề mặc gì.

 

Giang Tùy Châu giật mình, biết mình bị cô lừa rồi. Anh ôm cô ngồi trên đùi mình, trầm giọng lại: “Em cũng chưa hỏi.”

 

Đoạn thời gian này cô toàn có cảm giác mình đã mất bố mẹ mất đi tất cả, làm sao còn nhớ được chuyện mình đã từng mè nheo đòi anh mua cho cái đồng hồ nào nữa.

 

Nhưng nói thì nói vậy thôi, đồ đã mua rồi thì chắc chắn muốn chứ, dù sao cũng là đồ có hạn trên thế giới chỉ có 100 chiếc.

 

“Em lên xem.” Quan Hề miễn cưỡng lấy lại tinh thần, muốn nhảy từ trên người anh xuống.

 

Giang Tùy Châu không cho cô nhảy xuống, trực tiếp ôm cô bước lên cầu thang: “Lát nữa rồi xem.”

 

“Này…”

 

Không cho cô cự tuyệt anh đã ôm cô vào phòng rồi.

 

Lúc Quan Hề bị anh ném lên giường, thở phì phì nhéo anh: “Không phải anh muốn chiến đấu trong m.á.u tươi cùng em đấy chứ?!”

 

“Em không đến ngày, lừa anh làm gì.”

 

“Em, em đến rồi!”

 

Giang Tùy Châu cúi người, ngón tay thon dài lần xuống, khẽ kéo ra, nhàn nhạt nói: “Đâu?”

 

“…”

 

Không cho cô tiếp tục nói dối nữa, anh cúi người hôn cô.

 

“Ưm…”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cho-anh-den-ben-em/chuong-4.html.]

Hai người ở bên nhau gần ba năm rồi, mặc dù ba năm này trông có vẻ không giống người yêu cho lắm, xa nhau thì nhiều mà gần nhau thì ít, hễ gặp nhau là lại lên giường.

 

Nhưng quen biết nhau đã từ lâu.

 

Thời còn là học sinh bố mẹ hai bên nói muốn kết thân, môn đăng hộ đối quả nhiên rất thích hợp, do đó hai người ở trước mặt bố mẹ sẽ giả bộ hòa thuận tình cảm thắm thiết. Bình thường ở trước mặt người ngoài, Giang Tùy Châu sẽ chiều theo Quan Hề, ra dáng rất quan tâm cô.

 

Nhưng thực tế thì, lúc hai người còn trẻ quả thật nhìn không vừa mắt đối phương.

 

Quan Hề không vừa mắt Giang Tùy Châu là bởi cô cảm thấy người này giả tạo quá, ngày ngày làm điệu làm bộ, rõ ràng ngay cả sợi tóc trên đầu cũng toát ra cảm giác thông đồng người khác làm chuyện xấu mà còn cố ra vẻ thanh cao, làm bộ như tôi hiền lành từ bi lắm.

 

Giang Tùy Châu lại nhìn cô không vừa mắt vì Quan Hề quá kiêu ngạo, mắt mọc trên đỉnh đầu, hiển nhiên là kiểu đại tiểu thư phải được người khác nâng lên đỉnh đầu cung phụng mới chịu ăn miếng cơm. Tuổi trẻ khí thịnh, anh không có công sức đi dỗ người khác.

 

Lúc Quan Hề mười chín tuổi liền đi Mĩ du học. Giang Tùy Châu lớn hơn Quan Hề hai tuổi, lúc đó, anh đã học ở bên Mĩ được hai năm rồi.

 

Năm đó cô thi đỗ vào trường Đại học của anh, tất nhiên, không phải vì anh, mà vì trường đó rất tốt, cô cảm thấy nó mới xứng với bản thân.

 

Nhưng trong mắt của bậc phụ huynh, bọn họ là phu xướng phụ tùy. Nhưng các bậc phụ huynh lại không ngờ được, hai người học cùng một mái trường hai năm trời mà không hề thấy mặt đối phương.

 

Ở nước ngoài không có ai giám sát, bọn họ cũng lười phải giả bộ.

 

Mối quan hệ của hai người chính thức xác định là sau khi Quan Hề về nước, lúc cô tổ chức sinh nhật năm hai mươi ba tuổi.

 

Hôm đó hai người họ đều uống rượu, làm một vị hôn phu tiêu chuẩn, nhiệm vụ của anh là đưa cô về khách sạn. Kết quả thiên thời địa lợi nhân hòa, dưới tác dụng của men rượu, bốn mắt nhìn nhau, người trưởng thành cũng làm chuyện của người trưởng thành.

 

Sau đó, hai người liền quyết định ở bên nhau.

 

Quan niệm của hai người giống nhau, dù sao sớm muộn cũng phải ở bên nhau, đã làm rồi thì miễn cưỡng bên nhau sớm hơn vậy.

 

Nhưng qua một đoạn thời gian, có một nguyên nhân nữa khiến hai người buộc chặt với nhau.

 

Đó chính là, bọn họ rất có cảm giác với thân thể của đối phương.

 

Giang Tùy Châu khai trai, ăn rồi mới biết vị, quấn lấy không buông.

 

Quan Hề lại cho rằng dáng vẻ “Tôi hiền lành từ bi” của Giang Tùy Châu ở trên giường rất hấp dẫn, không thì cô cũng không chịu nổi. Hơn nữa cô cũng phải thừa nhận, hai người bát tự không hợp, nhưng sinh hoạt phòng the lại rất ăn khớp.

 

Người trưởng thành nha, phương diện này vô cùng quan trọng.

 

“Lúc nãy em nói khó chịu chuyện gì?” Giang Tùy Châu một thân mồ hôi hỏi bên tai cô.

 

Quan Hề hô hấp loạn nhịp, khóe mắt còn vương nước mắt: “… Cái gì?”

 

“Ở phòng khách em nói là khó chịu.”

 

Quan Hề nhớ ra rồi, cô do dự một chút, nghĩ đến trường hợp xấu nhất xảy ra trên người anh: “Không có gì. Ừ… chỉ là… Giang Tùy Châu, nếu có một ngày anh nghèo khố rách áo ôm thì sẽ làm gì.”

 

Giang Tùy Châu ném cho cô một ánh mắt lo bò trắng răng: “Không thể nào.”

 

Cô nhìn anh, quấn lấy hỏi: “Em nói là nếu như mà.”

 

Giang Tùy Châu bị động tác của cô làm loạn tiết tấu, hơi ngừng lại, thuận miệng đáp: “Nếu vậy… không phải còn có em sao.”

 

“Em?”

 

Vì bị dục vọng chiếm lĩnh, lời nói có chút loạn của Giang Tùy Châu trở thành câu nói đùa: “Bán hết những cái túi với đồng hồ anh tặng cho em đi, trả lại tiền cho anh.”

 

Quan Hề nghe thấy sự thật thì sững người, trợn mắt mắng: “… Nằm mơ đi!”

Loading...