Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 34
Cập nhật lúc: 2024-10-04 11:41:36
Lượt xem: 102
Mấy ngày đó? Mấy ngày nào? Kinh nguyệt của cô á?
Quan Hề thật sự muốn trợn trắng mắt, chẳng phải có duy nhất một lần đến ngày cô rất đau, vừa hay anh lại chứng kiến sao.
Nào phải tháng nào cô cũng bị vậy, hơn nữa cho dù như vậy thật, anh cũng có chứng kiến toàn bộ đâu.
Lúc bà dì đến thăm Giang Nhị cẩu đang ở đâu? E là đến cái bóng cũng chả thấy!
Quan Hề vừa phỉ nhổ anh vừa mở máy tính, định làm quá lên không uống ly cà phê này luôn. Nhưng mùi mocha thơm lừng quẩn quanh khiến vị đắng của cốc cà phê vừa uống càng hiện rõ trên đầu lưỡi cô.
Dần dần, cơn tức kia cũng bị mùi cà phê cuốn đi mất… Sau đó, cô cũng duỗi tay qua, miễn cưỡng uống ly mocha nóng vô cùng không hợp khẩu vị của cô.
Giang Tùy Châu nhìn thấy hết một màn này, lúc cô cầm ly mocha lên uống cũng thầm thở phào một hơi, khóe miệng khẽ cong.
Buổi họp đã bắt đầu, Quan Hề là người phụ trách bên Quan thị, nên cô lên trước trình bày về phương hướng của hạng mục. Sau phần của cô liên tiếp có người đứng lên đưa ra kế hoạch cụ thể.
Cuộc họp diễn ra phân nửa, toàn quá trình Giang Tùy Châu không nói gì, hiển nhiên là dáng vẻ của đại thủ quỹ, chỉ nắm bắt tiến độ chung.
Quan Hề lại nghe rất nghiêm túc, suốt buổi họp còn góp thêm ý kiến của mình. Sự tập trung của cô có thể nói đã đạt đến mức tối đa, khiến Giang Tùy Châu cũng phải bất ngờ.
Bất ngờ một lúc anh cũng hiểu ra, Quan cá muối ngoài miệng không nói gì, nhưng thực ra sự xuất hiện của Quan Oánh cũng vô hình chung tạo áp lực cho cô.
Năm giờ chiều, buổi họp kết thúc, mọi người đứng dậy ra về.
Quan Oánh ù ù cạc cạc nghe đến cuối buổi, hơi khó tiêu hóa mớ kiến thức này. Cô chậm rãi thu dọn đồ đạc của mình, vừa hay ánh mắt lại rơi vào ly mocha đã trống không trên bàn.
Quan Hề liếc qua thấy cô ấy nhìn chằm chằm ly cà phê liền hỏi: “Sao vậy?”
Quan Oánh sững người, không nhìn nữa: “Không có gì, em có về nhà không.”
Quan Hề nói: “Có hẹn rồi, em không ăn cơm tối đâu. Chị có người đến đón chưa?”
Quan Oánh gật đầu: “Có, tài xế sắp đến rồi.”
“Thế thì tốt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cho-anh-den-ben-em/chuong-34.html.]
Quan Hề không nói nhiều, đưa tài liệu và máy tính cho Dương Thanh, bản thân cô chỉ xách một cái túi, cả người nhẹ nhàng khoan khoái bước ra khỏi phòng họp.
Lúc xuống tầng mọi người cùng đứng đợi thang máy, Giang Tùy Châu cũng ở đó, anh vừa nghe Quan Hề nói với Quan Oánh rằng cô không về nhà, có hẹn.
Nhưng anh cũng không hỏi nhiều, bình thường hai người sẽ không can thiệp quá nhiều vào chuyện của nhau.
Chẳng qua lúc xuống đại sảnh, nhìn thấy người đang đứng trước chiếc xe đỗ bên đường vẫy tay qua đây, anh không khỏi nhíu mày.
Người đến là Ngụy Tu Dương, cậu em họ của Quan Hề.
Giang Tùy Châu biết Ngụy Tu Dương không ưa anh, giống anh cũng không vừa mắt cậu ta.
“Em đi trước đây.” Quan Hề tùy ý chào anh một câu, ngồi vào ghế lái phụ trên xe Ngụy Tu Dương.
Giang Tùy Châu từ xa đối mắt với Ngụy Tu Dương rồi ngồi vào xe mình.
Hai người này thân thiết với nhau, anh vẫn luôn biết rõ.
**
Chiếc xe thể thao màu lam bảo thạch lao vun vút trên đường, vì đang giờ cao điểm nên chẳng bao lâu sau xe đã bị tắc giữa làn xe cộ đủ kiểu. Giờ phút này, xe thể thao cũng không có suất lao nhanh trên con đường thành phố.
“Chị muốn ăn cay.” Quan Hề tựa đầu vào khung cửa, nhìn về dòng xe bất tận trước mặt.
Xe của họ cách xe phía trước rất gần, nhưng phía sau lại cách cả một khoảng lớn. Khoảng cách này nhét đủ một chiếc xe việt dã cỡ lớn, nhưng chẳng có chiếc xe nào dám liều mạng chen vào cả.
Mấy tài xế phía sau rất rõ, tông vào chiếc xe lam bảo thạch trước mắt này sẽ cắt đi không ít thịt của họ.
Ngụy Tu Dương nhìn kính chiếu hậu, ừ một tiếng hỏi: “Ví dụ?”
Quan Hề đắn đo, phân vân giữa đống mỡ bụng và khoái cảm vị giác, cuối cùng nói: “Ăn lẩu đi, lâu rồi chưa được ăn.”
Ngụy Tu Dương trước giờ đều nghe theo cô: “Được.”
Hôm nay vừa hay Ngụy Tu Dương gặp mặt đối tác ở gần đó, thấy vòng bạn bè của Quan Hề liền biết cô cũng họp ở đây nên mới kéo cô đi ăn bữa cơm.
Nửa tiếng sau, xe của họ đỗ gần một quán lẩu trong trung tâm thương mại vì không muốn nhích từng bước trên con đường kia nữa.