Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 33

Cập nhật lúc: 2024-10-03 19:34:34
Lượt xem: 117

Thoáng cái Chu Hạo đã quay trở về. Lúc cậu ta đưa cà phê cho Giang Tùy Châu liền thấy Quan Oánh cũng ngồi phía sau, cậu hơi ngạc nhiên nhìn sang Giang Tùy Châu.

 

Giang Tùy Châu: “Đến công ty.”

 

Cấp trên đã không nói nhiều Chu Hạo cũng không hỏi thêm nữa: “Dạ.”

 

Tài xế khởi động xe, một đường chạy thẳng đến công ty.

 

Vì chỉ cách công ty hai phút, thoáng chốc xe đã đến nơi. Mọi người cùng đi vào đại sảnh, bước vào thang máy.

 

Thang máy rất lớn, chỉ có cô, Giang Tùy Châu và trợ lý Chu Hạo của anh.

 

Quan Oánh đứng trong cùng, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, tâm tư rối bời.

 

Cô nghĩ, anh rất cao, ít nhất cũng phải mét tám lăm… Lúc cúi xuống có thể nhìn thấy ly cà phê trên tay anh, cô lại nghĩ, hình như anh vừa bảo Chu Hạo đi mua. Vậy nên loại cà phê anh thích là mocha… Thoạt nhìn anh có vẻ rất khó gần nhưng không phải anh vừa giải vây giúp cô sao, còn hứa sẽ giữ bí mật nữa…

 

Tinh ---

 

Thời gian đi thang máy rất ngắn, chỉ trong chốc lát đã lên đến phòng họp.

 

Quan Oánh chợt giật mình tỉnh lại chỉ thấy Giang Tùy Châu và Chu Hạo đã đi ra ngoài trước cô.

 

Cô sững người, lập tức đuổi theo.

 

Lúc cửa phòng họp mở ra, Quan Hề nhìn thoáng qua.

 

Áo vest chỉnh tề, phong độ lịch thiệp.

 

Đến rồi…

 

Quan Hề đỡ cằm, nhìn đồng hồ trên tay. Cô bảo anh đi mua ly cà phê vừa hay thỏa mãn thói quen đến phòng họp không thừa không thiếu một giây của anh.

 

Vừa nghĩ thế cô liền cười thầm, chợt ánh mắt rơi vào Quan Oánh đang đứng sau anh.

 

Hử?

 

Hai người này đi cùng nhau à?

 

Chắc do Lãng Ninh Y ảnh hưởng, trong đầu Quan Hề vang lên tiếng chuông cảnh báo, dường như nghe thấy tiếng hệ thống vô cảm thông báo: Phân đoạn yêu đương của nam nữ chính bắt đầu.

 

Quan Hề: “…”

 

Xí! Nam nữ chính cái gì? Bà đây mới là nữ chính!

 

Quan Hề lắc đầu, muốn lắc bay những suy nghĩ kia đi! Thuận tiện còn mắng mớ ngôn tình cẩu huyết của Lãng Ninh Y một phen!

 

“Bắt đầu đi.” Giang Tùy Châu bước đến, anh kéo ghế ngồi cạnh Quan Hề, ra lệnh cho cả phòng họp.

 

Những tiếng sột soạt vang lên.

 

Quan Hề cũng thẳng lưng, cô thu lại những suy nghĩ lung tung, bật máy chiếu lên. Màn hình máy tính vừa sáng lên, cô nhìn thấy Quan Oánh đang ngồi bên phải mình.

 

“Này.” Ánh mắt Quan Hề liếc chéo sang Giang Tùy Châu.

 

Giang Tùy Châu nghe thấy, anh nhìn cô ý hỏi có chuyện gì.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cho-anh-den-ben-em/chuong-33.html.]

Quan Hề quay đầu qua, thì thầm chỉ đủ hai người nghe thấy, ngữ điệu u ám: “Trùng hợp thế nhỉ, hai người đi cùng nhau cơ à.”

 

Giang Tùy Châu ừ một tiếng: “Lúc mua cà phê gặp cô ấy, cho đi nhờ xe.”

 

Mắt Quan Hề trừng lớn hơn, cẩu nam nhân! Anh bắt đầu đấy hả!

 

Giang Tùy Châu không thấy ánh mắt của cô, lạnh nhạt nói thêm: “Có người đàn ông hình như ở bên bố mẹ nuôi cô ấy, hai người xảy ra tranh chấp, cô ấy lên xe anh để tránh người đó. Ồ, em không cần nhìn anh kiểu này đâu, anh cũng không còn cách nào khác. Anh định giả vờ không nhìn thấy nhưng không thành công.”

 

Quan Hề im lặng một lúc, nhíu mày: “Hai người đó tranh chấp gì?”

 

Giang Tùy Châu: “Không biết. Cô ấy còn bảo anh giữ bí mật chuyện này với bố mẹ em, anh đoán chắc không muốn ai biết chuyện này đâu.”

 

Giang Tùy Châu nói ra rất nhẹ nhàng, đã hứa giữ bí mật cho người ta mà vừa quay đầu cái đã nói toẹt ra rồi.

 

Quan Hề đơ luôn: “Thế mà anh còn nói ra.”

 

“Cô ấy chỉ nói bố mẹ em, có bảo cần giữ bí mật với em đâu.”

 

“…”

 

Cũng có lý.

 

“Được rồi, họp đi.” Giang Tùy Châu nói xong, ánh mắt liền nhìn nhân viên ở bên, ý chỉ bắt đầu được rồi.

 

Quan Hề cũng không tò mò thêm, nghĩ đến việc bên bố mẹ nuôi của Quan Oánh cũng có chút phức tạp. Cũng phải, dù sao cũng là bố mẹ nuôi, nuôi con cái lâu như vậy sao có thể nói bỏ là bỏ được.

 

“Quan Hề.” Quan Oánh đột nhiên nhỏ giọng gọi cô.

 

Quan Hề nhìn cô ấy: “Sao thế?”

 

“Không có gì, chị có thể ghi âm cuộc họp này được không. Chị không theo kịp mọi người, về nhà có thể nghe lại.”

 

“Không cần ghi âm đâu, có người ghi chép lại toàn bộ cuộc họp rồi. Chị yên tâm, đến lúc đó em sẽ chuyển cho chị một bản.”

 

“Thế à… cũng được.”

 

“Lát nữa nghe mọi người nói có chỗ nào không hiểu chị có thể hỏi Dương Thanh.” Quan Hề chỉ người ngồi cạnh Quan Oánh, Dương Thanh là trợ lý của cô, mặc dù là trợ lý nhưng còn hiểu biết nhiều hơn cả cô.

 

Quan Oánh gật đầu.

 

“Này.” Quan Hề bỗng gọi.

 

Quan Oánh nhìn cô: “Sao vậy?”

 

“À không có gì, em đang nói với anh ấy.” Quan Hề khẽ gõ lên mặt bàn, nói chuyện với người bên trái: “Cà phê.”

 

Giang Tùy Châu nhìn cô, đem ly cà phê ở bên cạnh chuyển sang.

 

Quan Hề duỗi tay nhận lấy, vừa chạm vào cốc liền trừng mắt nhìn Giang Tùy Châu, khẽ trách cứ: “Em bảo uống lạnh mà!”

 

Giang Tùy Châu đang nhìn tập văn kiện trên mặt bàn: “Thế hả, chắc Chu Hạo mua nhầm đấy.”

 

Chu Hạo ngồi sau anh: “…”

 

Chấm hỏi đầy mặt.

 

Quan Hề còn lâu mới tin người cẩn thận như Chu Hạo có thể mua nhầm được: “Giang Tùy Châu…”

 

“Uống ít đồ lạnh thôi.” Giang Tùy Châu bất mãn liếc nhìn cô, “Anh không muốn nghe thấy em mỗi tháng đến mấy ngày đó bắt đầu khóc lóc đâu.”

Loading...