Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 32
Cập nhật lúc: 2024-10-03 19:34:15
Lượt xem: 88
Lắm chuyện = Giang Tùy Châu.
Trong phòng họp nhất thời yên hẳn, đám nhân viên im lặng tiêu hóa câu chuyện vừa rồi.
Mặt khác, Giang Tùy Châu đang ngồi ghế sau, vừa cúp điện thoại anh liền kêu tài xế dừng xe.
Lúc này xe chỉ còn hai phút nữa là đến công ty, Chu Hạo ngồi trên ghế lái phụ quay đầu lại, mơ hồ gọi anh: “Giang tổng.”
Giang Tùy Châu chỉ vào quán cà phê gần đó: “Cậu đi mua một ly Mocha.”
“Dạ? Vâng ạ.”
Chu Hạo mở cửa xe bước ra ngoài, người ngồi ở ghế sau lại thêm một câu: “Loại nóng.”
“Vâng.”
Xe đỗ ở bên dường, Giang Tùy Châu vừa ngồi đợi vừa lướt điện thoại.
Đợi một lúc sau, anh vô tình ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ xe liền thấy một bóng người quen mắt ở gần đó.
Anh nhìn kĩ thêm mới nhận ra người đó là Quan Oánh, bây giờ đứng cạnh cô ấy còn có một người đàn ông, hai người đang giằng co nhau, dáng vẻ khá căng thẳng.
Giang Tùy Châu cũng không hứng thú với mấy chuyện này, nhìn một lúc định đóng cửa sổ xe lại.
Đúng vào lúc này Quan Oánh vừa hay nhìn qua đây, ánh mắt cô ta vừa nhìn thấy anh liền sững người.
Giang Tùy Châu khẽ gật đầu với cô ta xem như chào hỏi, chuẩn bị đóng cửa.
“Anh Giang!”
Khoảnh khắc cửa kính xe được kéo lên, Giang Tùy Châu nhìn thấy Quan Oánh hoảng hốt chạy lại đây. Anh nhíu mày, nhìn thấy người đàn ông kia cũng nhanh chóng chạy theo cô.
Quan Oánh vẫn chưa kịp chạy tới xe của Giang Tùy Châu thì bị người kia túm chặt cổ tay.
Bàn tay đang cầm cốc cà phê của cô bị nghiêng ngả, đổ phân nửa ra ngoài.
“Anh buông ra!” Quan Oánh trừng mắt nhìn người đối diện, “Rốt cuộc anh muốn gì!”
Mắt người đàn ông kia phiếm đỏ: “Về với anh!”
“Không…”
Sức lực đàn ông vốn lớn hơn, Quan Oánh vùng vẫy hết sức nhưng không thoát được. Lúc này, người qua đường cũng vây lại xem, mặt Quan Oánh đỏ bừng lên, vừa ngại ngùng vừa khó xử.
“Buông tay.” Đúng lúc này, có giọng nói từ sau lưng truyền đến.
Giọng nói lạnh nhạt trầm ổn, giống một liều thuốc an thần dành cho cô.
Quan Oánh quay đầu lại, mong mỏi nhìn người vừa xuống xe: “Giang, anh Giang, giúp em với.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cho-anh-den-ben-em/chuong-32.html.]
Giang Tùy Châu nhìn cô ấy, lại nhìn sang người đàn ông kia, lạnh giọng nói: “Báo cảnh sát hoặc buông tay, chọn một cái.”
Giọng của anh không hề lớn nhưng ánh mắt lại mang theo sự bức bách không nhẹ. Quan Oánh lại cảm thấy loại bức bách này lại đem tới cảm giác an toàn cho cô.
Người kia trợn mắt nhìn Giang Tùy Châu: "Mày là thằng nào.”
Tuy nói năng hùng hổ vậy nhưng bàn tay cũng vì ánh mắt kia của Giang Tùy Châu mà buông lỏng không ít. Quan Oánh thấy thế lập tức giãy ra, trốn sau lưng Giang Tùy Châu: “Anh Giang, anh ta là người bên bố mẹ nuôi em, nhưng, em không quen anh ta, em không biết anh ta muốn làm gì…”
Người kia gào lên: “Trình Oánh Oánh!”
“Cô lên xe trước đi.” Giang Tùy Châu nói.
Quan Oánh lo lắng nhìn anh, nhưng nghĩ bản thân đứng đây càng tạo phiền phức hơn liền quay người đi đến chỗ xe anh, mở cửa ra rồi ngồi vào ghế sau.
Người kia thấy cô đã rời khỏi tầm mắt của mình, tức giận gào lên: “Mày là ai? Sao nào? Tình nhân mới của nó à?!”
Giang Tùy Châu nhíu chặt mi: “Tưởng tượng hay đấy.”
“… Vậy mày nhiều chuyện làm gì, bảo nó ra đây!”
Giang Tùy Châu cũng chẳng muốn nhiều chuyện, nhưng trong tình huống vừa rồi, lại dựa vào quan hệ của Quan Hề và Quan Oánh, anh không thể phớt lờ được.
“Anh có thể cướp người, tôi không cản.” Giang Tùy Châu nhàn nhạt nói, “Nhưng phiền anh đến cục cảnh sát ngồi mấy ngày.”
Người đàn ông: “…”
Giang Tùy Châu thấy anh ta không nói gì, biết người này không dám làm loạn nên anh cũng không nói thêm, quay người bỏ đi.
Người đàn ông kia đứng bất động, nhưng cũng không dám lên trước chặn người, dù sao chiếc xe trước mặt cũng không phải thứ người bình thường ngồi nổi.
“Cảm ơn anh.” Vừa thấy Giang Tùy Châu bước vào xe Quan Oánh liền nói.
Giang Tùy Châu gật đầu, thuận miệng hỏi thăm: “Cô Quan định đến buổi họp phải không.”
Buổi họp hôm nay tập trung tất cả những người phụ trách hạng mục, Quan Oánh có tham gia nên tất nhiên phải tới tham dự.
Quan Oánh giải thích: “Tài xế đưa em đến đây. Em thấy quán cà phê bên này liền bảo ông dừng xe, em thấy thời gian còn nhiều đi bộ đến công ty cũng được nên bảo tài xế về trước… Nhưng không ngờ người kia bám đuôi em, lúc em mua cà phê ra ngoài liền đụng phải anh ta.”
“Chuyện này tốt nhất cô nên bảo với bố mẹ một câu.”
Quan Oánh: “Em không muốn nói…”
Giang Tùy Châu nhìn cô ấy.
Quan Oánh cụp mắt, nhỏ giọng nói: “Chuyện bên bố mẹ nuôi làm bố mẹ em phiền não nhiều rồi, em không muốn gây thêm rắc rối nữa. Lần sau em chú ý hơn là ổn thôi. Anh Giang…, chuyện hôm nay cảm ơn anh nhiều, nhưng anh có thể giữ bí mật chuyện này với bố mẹ em không?”
Giang Tùy Châu không có tâm tư để ý việc này, nghe thế cũng đáp: “Được.”
Ánh mắt Quan Oánh sáng lên: “Cảm ơn anh!”