Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 24
Cập nhật lúc: 2024-10-02 11:16:37
Lượt xem: 148
Không lâu sau nhà hàng liền mang bữa trưa tới, Quan Hề cũng coi như là đã giúp Giang Tùy Châu lý giải những hành vi khó hiểu của cô, từ trên giường bò xuống.
Giang Tùy Châu cũng chậm rãi bước đến bàn ăn, cầm đũa lên.
Quan Hề ăn được miếng cơm liền ngẩng đầu nhìn anh, vừa anh nói buồn ngủ nên cũng ôm cô nằm nhắm mắt dưỡng thần tầm mười phút. Chắc do nghỉ ngơi đủ, tâm trạng anh bây giờ có vẻ rất tốt.
Ù ù…
Điện thoại rung lên.
Quan Hề nhìn thấy bố cô vừa nhắn Wechat cho cô, hỏi sao vẫn chưa đến.
Quan Hề cầm điện thoại lên gửi đoạn tin nhắn thoại: “Con có chút việc nên đến trễ, mọi người không cần đợi con đâu.”
Quan Hưng Hào nhận được tin nhắn của cô thì cũng không nhắn lại nữa, Quan Hề biết ông hiểu ý của cô.
Cô không muốn đối mặt với cảnh nước mắt lã chã nhận thân thích họ hàng.
Quan Hề bỏ điện thoại xuống, tiếp tục ăn cơm.
Giang Tùy Châu: “Hôm nay đến nhà ông nội em ăn cơm để công khai cái cô…”
“Quan Oánh.”
“À.”
Quan Hề nói: “Công khai rồi dần dần càng nhiều người ngoài sẽ biết.”
“Em đợi lát nữa mới đi?”
“Không thì sao, trường hợp này mà vắng mặt không phải rất kỳ quái à.”
Giang Tùy Châu: “Anh đưa em đi, tiện đường.”
Vốn dĩ Quan Hề định tự lái xe đi, không cần anh đưa, nhưng đột nhiên nghĩ tới việc đã rất lâu Giang Tùy Châu chưa gặp trưởng bối nhà cô rồi. Mà loại tình huống này, cô rất cần sự xuất hiện của anh.
Nhưng… trước giờ anh không thích đến nhà cô, sao hôm nay lại đột nhiên chủ động?
Hình như Giang Tùy Châu hiểu cô đang nghĩ gì, anh nói: “Không cần à, anh cho là em cần lắm.”
“Cần chứ, ai bảo em không cần.”
Giang Tùy Châu khẽ nhếch môi.
Quan Hề làm bộ suy yếu: “Vừa hay em đang thấy đau đầu không muốn lái xe, nếu anh đã muốn đưa em đi thì em đành nhận vị tài xế miễn phí này vậy.”
Giang Tùy Châu cũng không chấp cô, anh buông đũa xuống: “Vậy em ăn nhanh lên, xuất phát sớm chút, chiều anh còn có việc.”
“Ừm.”
Trên đường đến nhà ông bà nội của Quan Hề, điện thoại cô không ngừng nhận được tin nhắn Wechat.
Là tin nhắn của anh chị em họ hàng, đủ thể loại hỏi thăm oanh tạc điện thoại cô, ai cũng kinh ngạc trước sự xuất hiện của Quan Oánh. Cô em họ Quan Tri Ý còn gửi hẳn tin nhắn thoại cho cô, cái nào cũng tầm 60 giây, Quan Hề nhìn mà đau cả đầu.
Cô thuận tay mở một cái lên.
“…Sao tự dưng lại có một chị gái nữa, trước giờ em chưa nghe kể chuyện này… Chị nghĩ thế nào? Sao chị không nói với em một câu… Sao chị còn chưa đến thế, em phải vào nhà vệ sinh lén gửi cho chị đấy, chị đến nhanh lên… Chị kia giống quá…”
Quan Hề trả lời cô em họ: [Đừng gửi nữa, dài quá ngại nghe.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cho-anh-den-ben-em/chuong-24.html.]
Quan Tri Ý gửi cho cô biểu tình nước mắt rưng rưng.
Quan Hề bật cười, mềm lòng nhắn lại một câu: [Ngoan, chị sắp đến nơi rồi.]
***
Nửa tiếng sau, xe đến nhà họ Quan.
Xe của Giang Tùy Châu dừng ở bãi đỗ xe, anh và Quan Hề cùng bước vào trong nhà. Ngoài cửa có mấy người giúp việc nhìn thấy hai người đều chào hỏi rồi lập tức thông báo cho mọi người trong nhà.
Lúc này mọi người đã ăn cơm xong, cảnh tượng người thân nhận nhau cũng đã diễn xong, Quan Hề đến vừa đúng lúc.
Hôm nay hai nhà Quan, Ngụy tụ tập khá đông đủ, ngồi chật cả một phòng khách, ông bà nội ông bà ngoại cùng nhà các bác các chú các cậu… không thiếu một ai.
“Chị đến rồi!” Quan Tri Ý thấy người đến liền nhanh chóng chạy ra, vừa chạy đến bên Quan Hề liền ngoan ngoãn chào Giang Tùy Châu.
Ánh mắt cả phòng theo bóng dáng Quan Tri Ý nhìn đến, Quan Hề cố gắng điềm nhiên chào hỏi mọi người rồi nói với Quan Tri Ý: “Tiểu Ngũ, hai hôm nay em đều ở nhà à, chị tưởng em đang quay phim chứ.”
Quan Tri Ý xua tay: “Đúng là đang quay phim thật, nhưng vừa hay em được nghỉ hai ngày.”
“Vậy hả.”
“Tùy Châu cũng đến à.” Ánh mắt ông nội Quan Hồng nhìn thấy người đứng cạnh Quan Hề liền sáng lên, nhưng ông thu liễm lại rất nhanh, chỉ khua tay nói: “Qua đây ngồi, lâu rồi không thấy cháu.”
Giang Tùy Châu gật đầu tỏ ý chào mọi người, anh bước đến bên Quan Hồng: “Ông nội ạ.”
“Dạo này thế nào, công việc có bận không.”
“Cũng bình thường ạ, gần đây ông có khỏe không.”
Quan Hồng: “Ông vẫn khỏe lắm.”
Lúc Giang Tùy Châu mải chào hỏi mọi người, Quan Hề cũng đã bị Quan Tri Ý kéo đến một bên, lúc này ngoại trừ Quan Oánh vẫn còn ngồi bên trưởng bối, đám anh chị em trong nhà đã tụ tập hết ra đây.
“Quan Hề, chuyện lớn như vậy mà em không nói tiếng nào với anh thế?” Quan Nguyên Bạch thấy Quan Hề đến liền hỏi luôn.
Quan Tri Ý: “Đúng thế, sao chị không nói với chúng em.”
Quan Hề phất tay: “Không phải bây giờ mọi người biết hết rồi sao.”
Sắc mặt Ngụy Tu Dương quái dị: “Tốt xấu gì cũng để người ta chuẩn bị trước chứ.”
“Cái này có gì cần chuẩn bị.” Quan Hề thoải mái nói, trêu cậu: “Tu Dương, cậu có thêm một chị gái nha.”
“Chị cảm thấy em có thêm một chị gái sẽ vui sao?” Ngụy Tu Dương liếc nhìn cô, “Có chị không phải đã đủ phiền toái rồi sao.”
“Ây da, cậu chẳng biết nói chuyện gì cả.”
……
Đám thanh niên khó có dịp gặp nhau đầy đủ, hơn thế còn gặp chuyện lớn như thế này, mấy người cùng bàn tán rôm rả. Quan Hề ngại nghe, đến phòng bếp uống cốc nước.
“Tâm trạng không được tốt nhỉ.” Lúc cô đang rót sinh tố thì phía sau lưng truyền đến giọng nói quen thuộc.
Quan Hề không cần quay đầu lại cũng nhận ra đây là giọng của chị gái Ngụy Tu Dương, cũng là cô chị họ Ngụy Tử Hàm muốn góp vui đôi câu. Cô cũng quen rồi, nhưng mỗi lần gặp cô chị họ này hai người không cãi thì cũng gây sự, từ nhỏ đến lớn hai người xích mích với nhau không ít.
Quan Hề quay đầu nhìn cô ấy: “Hử? Nói gì đấy?”
Ngụy Tử Hàm cười nói: “Cái này còn cần tôi nói sao, loại người như cô ấy à, có thể chung sống hòa bình với người có khả năng uy h.i.ế.p tới mình mới là lạ.”