Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 22
Cập nhật lúc: 2024-10-01 22:00:30
Lượt xem: 129
Một thân áo ngủ, đầu tóc loạn cào cào, khuôn mặt chưa trang điểm, dưới chân còn đi đôi dép lê của khách sạn khiến chiều cao còn kém anh một khoảng dài.
Kiểu này thì làm gì có chút tính uy h.i.ế.p nào.
Giang Tùy Châu cúi đầu nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Để anh vào trước.”
Quan Hề đứng bất động: “Có chuyện gì anh nói luôn đi, việc gì mà phải vào.”
Giang Tùy Châu duỗi tay đẩy cánh cửa: “Muốn anh xông vào hả.”
Quan Hề trừng mắt nhìn anh.
Giang Tùy Châu nhíu mày: “Hôm qua giận như vậy à? Giận đến mức chạy đến khách sạn ngủ.”
Quan Hề cảm thấy tay anh dùng lực, cô không giữ cửa nữa.
Miễn cho khiến bản thân thê thảm hơn, cô buông tay, quay người bước vào trong phòng: “Chẳng qua em muốn ngủ ở khách sạn thôi, em chả tức giận gì cả!”
Giang Tùy Châu bước vào, tiện tay đóng chặt cửa.
Quan Hề ngồi bên giường, lạnh lùng nhìn anh: “Hơn nữa trước kia anh có quản em ngủ chỗ nào đâu, sao bây giờ bắt đầu ý kiến.”
Giang Tùy Châu đứng trước mặt cô: “Không phải anh có ý kiến chuyện em ngủ ở khách sạn, anh chỉ có ý kiến chuyện em vì tên Tạ Diên kia mà giận dỗi anh.”
“Em nào có vì tên Tạ Diên kia…”
“Em nghĩ tối qua anh mù sao?”
Quan Hề nghẹn họng, tối qua không phải vì Tạ Diên, mà vì lời anh nói nên cô mới tức giận. Có điều bây giờ cô không thể nói ra nguyên nhân này, không thì anh sẽ nghi ngờ vì sao cô lại tức giận chuyện đó.
Nhất thời Quan Hề không biết nói gì.
“Em là vị hôn thê của anh, nếu như em vì người đàn ông khác mà gây sự với anh thì quá không thích hợp rồi.”
Quan Hề quay đầu đi, không thèm để ý tới anh.
Giang Tùy Châu duỗi tay nắm lấy cằm cô, ép cô nhìn anh: “Nói chuyện đi.”
Quan Hề lại lắc đầu thoát khỏi tay anh, định không thừa nhận: “Tối qua em không hề gây sự với anh, chỉ là em không thích lời nói kia của anh, không thích thì không thể nói ra à, anh có thể nói ra ý kiến của mình, em cũng chỉ nói ra ý kiến của em. Ừm… ừm chẳng qua vốn dĩ tâm tình em không được tốt, ngữ khí gắt gỏng hơn mà thôi.”
Giang Tùy Châu nhíu mày.
Quan Hề gỡ tay của anh ra, đứng dậy: “Giang Tùy Châu, con nuôi quả thật không thể so với con ruột, điều này anh không sai. Nhưng không đến nỗi không làm nên chuyện gì, không đến nỗi mất mặt chứ!”
Giang Tùy Châu: “Anh không nói mất mặt.”
Quan Hề sững sờ, ồ, hình như không nói thật?
“Thế thì anh nói không làm nên chuyện gì!”
Giang Tùy Châu ngẫm nghĩ lại, lúc đó hình như anh có nói như vậy. Nhưng thật ra, anh không hề có ý kiến với Tạ Diên, thậm chí còn thưởng thức tài năng của anh ta. Lúc đó anh nói như vậy… hình như cũng bị ngữ khí nói chuyện của Quan Hề làm cho không thoải mái, phát ngôn không suy nghĩ.
Giang Tùy Châu nói: “Lỡ miệng thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cho-anh-den-ben-em/chuong-22.html.]
Quan Hề: “…”
Tin anh mới là lạ! Lỡ miệng nói mà trúng tim đen người ta được à!
“Thế nên tối qua em chỉ tranh luận với anh thôi?”
Quan Hề: “Không được à?”
“Được, nếu em vì tâm tình không tốt mà thái độ khi tranh luận với anh hơi kém thì chuyện này coi như xong.” Giang Tùy Châu nói, “Không phải vì Tạ Diên thì được.”
“…”
Giang Tùy Châu nghe được đáp án khiến mình hài lòng nên thái độ của anh chuyển biến rất nhanh. Anh thành thục duỗi tay ôm eo cô, khẽ kéo vào lòng: “Đi rửa mặt rồi ra ngoài đi ăn với anh.”
Tên Nhị cẩu này!
Ai thèm đi ăn với anh!
Đợi đã… đi ăn?
Quan Hề sững người, chợt nhớ ra chuyện quan trọng: “Hôm nay phải đến nhà ông nội…”
Cô vội nhìn đồng hồ, mười một giờ rồi, lúc này đã đến thời gian ăn trưa, mọi người chắc đã tụ tập đầy đủ ở nhà ông rồi.
Trong đầu cô hiện ra cảnh thân thích nhận nhau, nhất thời sởn hết da gà…
Thôi, lát nữa đến sau vậy.
Quan Hề gỡ tay anh ra: “Em không ra ngoài ăn đâu, gọi cơm ở khách sạn là được rồi.”
Sáng nay Giang Tùy Châu có cuộc họp, anh dành thời gian buổi trưa đến để xử lý chuyện của Quan Hề.
Dậy sớm nên giờ anh quả thật hơi buồn ngủ. Thấy Quan Hề muốn đặt đồ ăn trong khách sạn, anh thấy cũng ổn nên kéo cô nằm luôn lên giường: “Ừ, thế gọi thêm cho anh một suất.”
Quan Hề đột nhiên bị kéo eo nằm xuống, không kịp phòng bị, nhất thời đen mặt: “Này? Em không ra ngoài ăn thì anh đi một mình là được, anh làm gì vậy? Giang tổng, phiền anh gỡ cái tay ra.”
Giang Tùy Châu không động đậy, tay vững như sắt thép bao quanh người cô.
Quan Hề giãy giụa một hồi đành từ bỏ.
Giang Tùy Châu đột nhiên trầm giọng nói: “Gọi đồ Trung, anh không muốn ăn đồ Tây.”
“Tự gọi đi.”
Giang Tùy Châu ừ một tiếng: “Đưa điện thoại cho anh.”
Quan Hề từ trong lòng anh bò dậy, vươn tay lấy điện thoại trên mặt tủ đầu giường, ấn vào gọi món. Giang Tùy Châu nhận lấy điện thoại, thuần thục chọn vài món ăn.
Quan Hề nghe thấy âm thanh sau lưng, chợt nhớ lại chuyện trước kia.
Lúc đó hai người cũng đến đây thuê phòng, khi ấy anh cũng gọi đồ ăn lên, đến khi đồ ăn được mang đến, Giang Tùy Châu chê khó ăn, trực tiếp gọi Giám đốc quản lý của khách sạn lên, anh họ cô Quan Nguyên Bạch gọi điện tới.
Trước giờ đồ ăn của Nam Tước được người trong giới khen ngợi, nhưng Giang Tùy Châu lại bới lông tìm vết, công lực bắt bẻ đã đạt đến đỉnh cao. Anh nói một hồi làm Quan Nguyên Bạch tức nửa ngày trời, về sau Quan Nguyên Bạch phỉ nhổ anh một trận, còn lớn tiếng cảnh cáo không cho anh dẫn em gái mình đến thuê phòng ở khách sạn này nữa.