Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-09-26 20:55:26
Lượt xem: 237
“Cô phù dâu này là em họ của Chung Linh Phàm hả?” Lãng Ninh Y nhìn một màn đối diện nói.
Quan Hề: “Hình như thế.”
“Linh Phàm nói em họ cậu ấy vì hôn lễ này mới đến Đế đô, bình thường không ở đây. Khó trách… không biết mình đã bắt chuyện nhầm hoa có chủ rồi.”
“Hoa không nói thì sao người khác biết nó có chủ.” Quan Hề thản nhiên nói, “Nói cho cùng thì bông hoa này quá lẳng lơ rồi.”
Lãng Ninh Y xoa cằm: “Chỉ có cậu mới dám dùng từ này để mô tả Giang Tùy Châu.”
Quan Hề khẽ hừ một tiếng, cô chỉ nói đúng sự thật thôi.
Người khác không rõ nhưng cô thì rất rõ, người này chắc chắn là tên chuyên thu hút ong bướm.
Cô cũng lười quản chuyện ở xa kia, chuyện này thường xuyên xảy ra, cô không còn lạ nữa.
Đợi mọi người chúc rượu xong, cô quay người đi luôn.
Hôn lễ này kéo dài khá lâu, đến lúc mọi việc xong xuôi trời cũng đã sẩm tối. Khách khứa thấy buổi lễ đã kết thúc, lục tục kéo nhau ra về.
Trong phòng trang điểm, các phù đâu bận rộn cả ngày trời cuối cùng cũng được giải thoát, thu dọn đồ chuẩn bị về.
Cốc cốc…
Có người gõ cửa.
Lãng Ninh Y đứng gần cửa, mở cửa ra thì thấy một người đàn ông đứng bên ngoài, anh gật đầu chào cô: “Chuẩn bị về à?”
“Phải.” Lãng Ninh Y biết Giang Tùy Châu đến tìm ai, gật đầu xong nhìn Quan Hề đang ngồi trên sô pha gần đó, sâu xa nói: “Có người tìm kìa.”
Trong phòng trang điểm đều là các phù dâu, Lãng Ninh Y nói một câu không rõ chủ vị như vậy dễ khiến mọi người hiểu nhầm.
Lúc em họ của Chung Linh Phàm nhìn qua, thấy là người đàn ông vừa nói chuyện với mình thì mắt sáng lên, lập tức bước tới.
“Anh Giang.” Dưới ánh mắt chú ý của mọi người trong phòng, hai mắt cô em họ long lanh, hưng phấn chờ mong, còn có chút kiêu ngạo.
Cô ta không ngờ rằng lúc trước mới nói sẽ liên hệ sau mà người đàn ông này lại đến tìm cô nhanh như vậy.
Cô ta cố gắng khống chế tâm tình kích động, nhỏ giọng nói: “Anh tìm em có chuyện gì sao?”
Nhưng đôi mắt sau cặp kính của người đàn ông không có chút biến hóa nào: “Xin lỗi, phiền cô gọi Quan Hề ra đây chút.”
Sắc mặt cô em họ cứng đờ, không phải đến tìm cô à?
Cô chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy cô gái tên Quan Hề kia đang lười biếng nằm trên sô pha nhìn chuyện xảy ra bên này, sau đó nhấc túi và hộp quà phù dâu ở bên cạnh đứng dậy.
Cô em họ này không sống ở Đế đo, nhưng đã nghe về Quan Hề không ít. Vì cô ta hay nghe chị họ Chung Linh Phàm nhắc đến, theo lời kể của chị họ, Quan Hề được miêu tả như một tiên nữ.
Bản thân cô em họ cũng có vài phần sắc đẹp, trước kia đối với lời miêu tả Quan Hề của chị họ cảm thấy không phục. Nhưng hôm nay trước hôn lễ cô ta vừa nhìn thấy Quan Hề thì phát hiện ra chị họ mình không nói đùa.
Không chỉ là tiên nữ mà còn là tiên nữ toàn thân dát vàng.
Hôm nay lúc cô ta rảnh còn nhắn trên nhóm Wechat kể với hội chị em về cô bạn tốt Quan Hề của chị họ. Kể về làn da, mái tóc của Quan Hề, còn kể về cái túi phiên bản giới hạn mà cô ấy tùy tiện ném trong phòng trang điểm. Nhưng vì chưa có thời gian nên vẫn không kịp nói việc cô gái như thế này ắt hẳn đã có bạn trai rồi.
“Làm gì.” Quan Hề đã đứng trước mặt Giang Tùy Châu.
Giang Tùy Châu đáp: “Đưa em về nhà.”
Quan Hề ồ một tiếng, đưa hết đồ trong tay cho anh: “Nặng lắm đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cho-anh-den-ben-em/chuong-2.html.]
Giang Tùy Châu không nói gì, rất tự nhiên đưa tay nhận lấy.
Cô em họ chứng kiến một màn này không khỏi bối rối.
Rất nhanh hai người đã một trước một sau rời đi.
Cô em họ lấy lại tinh thần: “Hai người đó…”
Lãng Ninh Y thuần thục giải thích: “Người yêu.”
***
Quan Hề ngồi trên xe của Giang Tùy Châu, sau khi đóng cửa xe, bác tài ngồi trước cũng bắt đầu khởi động xe. Chiếc xe nhập vào làn đường, cảnh vật bên ngoài lướt nhanh qua cửa kính.
“Cả tháng nay em không đến chỗ anh, đang làm gì vậy.”
“Xóa Wechat của con bé kia đi.”
Hai người đồng thanh nói.
Giang Tùy Châu liếc nhìn cô: “Ai?”
Quan Hề: “Con bé phù dâu chúc rượu anh đó.”
Hình như Giang Tùy Châu cũng nhớ ra là ai, anh mở Wechat ra, tìm người mới thêm trong danh sách bạn bè, chỉ vài thao tác đã xóa liên hệ.
Xóa xong mới hỏi: “Bạn em à?”
“Em họ của Linh Phàm, để nó chịu khổ ở chỗ anh rồi em làm sao ăn nói với Linh Phàm.”
Giang Tùy Châu không nói gì, xóa hay không xóa cũng không quan trọng. Nhưng Quan Hề lại nhắc đến, anh cũng thuận tay làm theo ý cô ấy thôi.
“Cả tháng này em làm gì vậy.” Giang Tùy Châu hỏi lại lần nữa.
Quan Hề nhìn ngoài cửa xe, khẽ ngẩn người.
Tháng này là một tháng xui xẻo nhất cuộc đời cô, cô biết chân tướng về thân phận của mình, nên mới tự phong bế bản thân.
Nhưng cô sẽ không nói với Giang Tùy Châu là cả tháng này cô ngồi ngây ngốc ở phòng mình, khóc lóc đau khổ.
Việc này với cô mà nói rất mất mặt, hơn nữa, cô cảm thấy nếu Giang Tùy Châu biết chân tướng về thân thế của cô sẽ lập tức mở lịch hoàng đạo ra xem chia tay ngày nào giờ nào là đẹp nhất.
“Linh Phàm kết hôn, cả tháng này em phải theo phụ giúp cô ấy chọn này chọn nọ, phiền c.h.ế.t đi được.” Cô nói.
Giang Tùy Châu không nói gì, tin tưởng câu trả lời này.
Đương nhiên, cô nói gì anh đều tin, chỉ có điều anh cảm thấy không quan trọng mà thôi.
“Không phải đưa em về nhà sao, hướng này là đến nhà anh mà.” Quan Hề hỏi.
“Cả tháng này chúng ta chưa gặp nhau rồi.” Giang Tùy Châu nhàn nhạt nói.
Quan Hề quay đầu sang nhìn anh.
Giang Tùy Châu cũng liếc mắt nhìn cô, ngồi càng gần nhìn càng rõ hơn. Bộ lễ phục phù dâu cô mặc hôm nay khá kín đáo, nhưng phần da thịt dưới xương quai xanh vẫn mơ hồ lộ ra một chút do tư thế cô đang ngồi.
Anh biết, chắc là do bạn thân kết hôn nên cô mới bùng phát lương tâm, tận lực điệu thấp rồi.
“Ồ, cả một tháng chưa gặp à… Nhưng hôm nay em không muốn lên giường.” Lúc anh dời mắt lại nghe thấy Quan Hề nói một câu.