Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 178: Hoàn chính văn
Cập nhật lúc: 2024-10-29 17:55:04
Lượt xem: 102
Giang Tùy Châu lườm anh ta: “Cậu tưởng tôi giống cậu sao, kết hôn xong ngày nào cũng khóc hết hai cân nước mắt.”
Kim Khai Thành: “…”
Tống Lê: “Ha ha ha ha – được rồi đừng hy vọng nữa, Giang Tùy Châu mà nói được lời nào dễ nghe thì tôi đưa đầu cho cậu chém! Đến nào, anh em ta cụng một ly chúc mừng Giang tổng nhà ta kết thúc đời sống tiền hôn nhân!”
…
Sau khi uống rượu tán chuyện xong, không khí cũng sôi động hơn. Tất nhiên hôm nay tâm trạng của Quan Hề cực kỳ tốt, uống rượu xong liền chạy đến sàn nhảy với mấy chị em, sau đó tới tới lui lui vài chuyến Giang Tùy Châu thấy cả người cô càng nhảy càng phiêu rồi.
“Được rồi, bớt lại.” Lần cuối cùng Quan Hề đi đến phòng bao, cô bị Giang Tùy Châu giữ lại.
Quan Hề bị lực tay anh kéo ngồi sụp xuống, sau đó tự nhiên gác cằm lên vai anh nói: “Vừa nãy mấy người họ đang bàn về hôn lễ của chúng ta, bảo cái gì mà trang trí không cần đẹp lắm nhưng chắc chắn phải theo hướng giàu sang ~ Anh nói xem, trong mắt mấy người họ gu của chúng ta là như vậy sao, tục tĩu thế hả ~”
Giang Tùy Châu đỡ mặt cô, tránh cô bị nghiêng về một bên: “Em không thích giàu sang à?”
“Không, em thích lắm.”
Giang Tùy Châu bật cười: “Thế bọn họ nói có sai đâu.”
Quan Hề: “Sai lắm ấy chứ, em không chỉ theo đuổi giàu sang mà còn theo đuổi cả đẹp đẽ nữa! Gu của em chuẩn lắm đấy ~”
Giang Tùy Châu gật đầu: “À, thế em thích phong cách gì.”
“Phong cách hả… Cái này để em suy nghĩ đã, mình kết hôn đột xuất quá, chưa kịp nghĩ kỹ mấy cái đó.” Quan Hề duỗi tay ôm chặt anh, cô hỏi, “Anh nói xem anh thích kiểu nào.”
Giang Tùy Châu: “Em thích là được.”
“Thật hả?”
“Ừ, nghe em hết.”
“Ui ~ Chồng tốt quá đi ~ Tự dưng thấy em càng yêu anh hơn rồi ~”
Giang Tùy Châu nghe xong câu này vẫn cảm thấy cực kỳ thoải mái, giọng anh cũng nhẹ nhàng hơn: “Lát nữa đừng uống nữa, em gần say rồi.”
Quan Hề nói: “Em là do tâm trạng tốt ấy mà, vui lắm nên mới uống nhiều đó. Anh thì sao, có vui không?”
“Vui.”
“Thế anh có cảm thấy kết hôn với em xong tuyệt vời lắm không ~”
“Ừ, tuyệt vời.”
“Thế anh có cảm thấy mình càng yêu em hơn không ~”
“…”
“Có không? Có không anh ~”
Quấn mãi không thôi, Giang Tùy Châu cười khẽ, anh ôm lấy cô nói, “Có, yêu hơn nhiều.”
“Phải không! Thế anh nói cho em nghe nào!”
Giang Tùy Châu nhéo eo cô: “Về nhà thôi, nhiều lời quá.”
“Không được! Anh nói cho em nghe, không thì em không về nhà đâu.”
Giang Tùy Châu nhìn cô, mắt cô nhiễm chút men say, vừa bướng bỉnh lại đáng yêu. Anh hơi bất đắc dĩ lắc đầu, gần như đang dỗ dành cô: “Có, yêu em nhiều hơn, yêu em hơn bất kỳ điều gì trước đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cho-anh-den-ben-em/chuong-178-hoan-chinh-van.html.]
…
Tống Lê đứng sau dãy ghế, anh chỉ quay lại lấy điện thoại, sau khi kinh hoàng chứng kiến ông bạn mình quen rất nhiều rất nhiều năm rồi mới im lặng quay đầu nhìn Kim Khai Thành ở bên cạnh.
Lông mày Kim Khai Thành hơi nhếch lên: “Ông nhìn đi, đây không phải là rất biết nói lời dễ nghe hay sao.”
Tống Lê hít sâu một hơi: “… Được, ông c.h.é.m đầu tôi đi, tôi cho ông chém!”
**
Buổi tụ tập mừng đăng ký kết hôn đến nửa đêm mới tan tiệc, lúc Giang Tùy Châu ôm Quan Hề về nhà đã gần một giờ sáng.
“Sổ đỏ đỏ của em đâu…” Quan Hề làm tổ trên giường, níu ống tay áo của anh thì thầm.
Giang Tùy Châu: “Ngoài phòng khách.”
“Anh đừng có vất đi đấy…”
“Không đâu.” Giang Tùy Châu vén chỗ tóc vương trên cánh mũi của cô ra, “Không ngốc như em.”
Quan Hề hừ một tiếng, nhắm mắt mơ màng nói: “Giữ kỹ vào, Giang Tùy Châu anh giữ thật kỹ cho em…”
“Anh biết rồi, em ngủ đi.”
“Ừm… Được…”
Giang Tùy Châu tắt đèn đi, anh đứng dậy ra ngoài phòng khách. Trên bàn trà ngoài này là quyển sổ đăng ký kết hôn của hai người, sắc đỏ rực rỡ chói mắt.
Giang Tùy Châu cầm lên đi vào thư phòng.
Ở một bên trong thư phòng có chiếc tủ không dùng để bày sách, sau khi mở ra, bên trong có hai mươi tám chiếc hộp được xếp ngăn nắp. Đây chính là những hộp quà ngày trước Quan Hề dùng để lấy lòng anh, lần đầu tiên cô cẩn thận chọn quà cho anh.
Hai mươi tám hộp, cô nói là thể hiện sự bù đắp của cô dành cho anh, mỗi năm một hộp.
Giang Tùy Châu nhớ lại dáng vẻ dối lòng của Quan Hề khi đó, cảm thấy cực kỳ buồn cười. Anh nghĩ, anh thích cả dáng vẻ không quá để tâm của cô.
“Giang Tùy Châu ơi ~ Giang Tùy Châu ~~~”
Đúng lúc này bên ngoài thư phòng vang lên tiếng làm nũng.
Xem ra Quan đại tiểu thư vẫn chưa ngủ, còn phải ầm ĩ một hồi nữa.
Khóe miệng Giang Tùy Châu hơi nhếch lên, anh đặt sổ đăng ký kết hôn vào vị trí của “hộp quà thứ hai mươi chín” rồi đóng cửa tủ lại.
“Giang Tùy Châu ơi ~ anh yêu đang ở đâu thế ~”
“Anh đây.”
Thứ hai mươi chín.
Đây là năm thứ hai mươi chín của anh, một năm dường như rất bình thường.
Nhưng đây cũng là năm đầu tiên của anh và cô, một người cuối cùng cũng thành hai người, một năm vừa mới lạ lại đặc biệt.
(Hoàn chính văn)
Tác giả có lời muốn nói:
Kết thúc chính văn rồi ~ Sẽ có vài chương phiên ngoại phía sau nữa, lúc trước có nhiều người bình luận muốn biết cuộc sống thời học sinh của hai người họ, nên tôi sẽ viết một chút. Hẹn gặp lại sau.