Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 174
Cập nhật lúc: 2024-10-28 20:49:18
Lượt xem: 71
Quan Hề bỗng không muốn hỏi Giang Tùy Châu gì nữa, hỏi nhiều cũng không có tác dụng, không bằng bắt tay làm luôn.
Thế nên Quan Hề cầm điện thoại gọi luôn cho trợ lý Dương Thanh ở Quan thị.
“Alo, giám đốc Quan ạ?” Đã lâu Dương Thanh không còn nhận được điện thoại của Quan Hề, giờ nhận được hơi ngạc nhiên.
Quan Hề: “Có chút chuyện muốn em làm.”
“Chị nói đi ạ.”
“Em thống kê tài sản cá nhân giúp chị, toàn bộ.”
**
Lúc Giang Tùy Châu từ phố Lâm về đã quá mười một giờ trưa ngày hôm sau.
Do đã hẹn ăn cơm ở nhà với Quan Hề nên anh bảo tài xế lái xe đến khu cảnh uyển Gia Lâm.
Anh vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi hương thức ăn: “Căn giờ chuẩn thế?”
Quan Hề ngồi ở bàn ăn, vẫy tay chào anh: “Anh về rồi đấy à, ăn cơm được rồi.”
“Dì giúp việc đâu.”
Quan Hề: “Nấu xong em bảo dì ấy về trước rồi.”
Giang Tùy Châu cũng không nghĩ ngợi gì, anh đi đến sau người cô, cúi người xuống hôn cô, thế mà lại bị Quan Hề che chặt mặt.
Giang Tùy Châu: “…”
“Ăn cơm đi, bây giờ em không muốn hôn hít với anh.”
Giang Tùy Châu kéo tay cô ra: “Sao thế.”
Quan Hề kéo anh ngồi xuống bên cạnh: “Anh cứ ăn cơm đi, ăn xong còn có chuyện.”
“Chuyện gì.”
“Lát nữa nói sau.”
Vẻ mặt Quan Hề khá là nghiêm túc, Giang Tùy Châu thấy thế cũng không nói gì nữa, thuận theo cô cầm đũa lên bắt đầu dùng bữa.
Trong lúc ăn cơm Quan Hề liếc anh vài lần, cảm thấy hơi bực bội.
Trái tim của Giang Tùy Châu làm bằng kim cương à, tại sao xảy ra chuyện lớn như vậy mà mặt anh cứ thản nhiên như không thế. Nhớ lại mấy ngày nay, ngoại trừ tối hôm cô mới về, lúc đó anh có kêu nhọc lòng ra thì không còn biểu hiện nào nữa.
Giang Tùy Châu cũng cảm thấy Quan Hề là lạ, thế nên sau khi ăn cơm xong, anh bước đến phòng khách ngồi xuống, đợi vị đại tiểu thư này mở miệng.
Anh cảm thấy có khả năng cô lại ấm ớ tức giận gì đó, hoặc là có chuyện gì đó cần anh xử lý hộ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh vẫn cảm thấy chắc không phải chuyện gì khó khăn lắm, vì thể nào cô mà xảy ra chuyện lớn gì sẽ có người báo lại ngay với anh.
“Ăn cơm xong rồi đã nói được chưa?” Giang Tùy Châu uống hớp nước, nhàn nhã hỏi cô.
Quan Hề không trả lời anh mà cô cầm một túi văn kiện từ trong phòng đi ra, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của Giang Tùy Châu, cô dốc hết những quyển sổ đỏ hồng, giấy tờ chứng minh, hợp đồng đủ các thể loại lên trên bàn trà trước mặt anh.
Giang Tùy Châu bị trận thế này dọa sững người, “Cái gì đây.”
Quan Hề đứng đó nhìn anh: “Cả tài sản của em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cho-anh-den-ben-em/chuong-174.html.]
“Hử?”
Quan Hề nói thẳng: “Tối qua em nhờ Dương Thanh liệt kê thâu đêm cho em, có rất nhiều thứ em cũng không biết, chắc là chỗ ông nội cho, nhưng mặc kệ dù sao cũng thuộc về em hết, tổng lại cũng không phải con số nhỏ.”
Lông mày Giang Tùy Châu hơi nhếch lên: “Nghĩa là sao.”
Quan Hề: “Nghĩa là thế đấy, em bảo là em rất giàu, giàu lắm đấy! Trước kia là do em không muốn động tới mà thôi, nhưng nếu em muốn động tới thì ra nhiều tiền lắm lắm đấy. Thế nên anh mà xảy ra chuyện gì thì cứ bảo em, em cũng không phải chỉ biết tiêu tiền của anh.”
“…”
“……”
Phòng khách chợt yên tĩnh hẳn.
Quan Hề thấy Giang Tùy Châu không nói lời nào mà chỉ nhìn cô, trong lòng bỗng mềm nhũn. Nhưng bây giờ cái cảm giác này lại bị nỗi xúc động mãnh liệt của cô đàn áp, “Sao anh không nói gì đi? Em không đùa đâu.”
Giang Tùy Châu cong tay vẫy cô: “Em lại đây.”
Quan Hề cau mày đi đến bên anh, “Làm sao.”
Giang Tùy Châu ôm cô ngồi luôn trên đùi mình, anh giữ chặt vòng eo của cô: “Quan Hề này, có phải em nghe ai nói gì không?”
Quan Hề: “Đúng, em nghe ai nói cái gì rồi, ai bảo anh không bảo với em gì cả. Vốn ban đầu nghe chị dâu Dương Thiên Du nhà anh nói em còn không tin hết đâu. Nhưng em cho người thăm dò tình hình công ty nhà anh rồi, quả nhiên xảy ra chuyện! Giang Tùy Châu này, vốn lưu động của anh thiếu hụt nhiều như thế, mấy cổ đông trong công ty lại không vừa ý, anh tưởng có thể giấu được ai chứ.”
Giang Tùy Châu im lặng, anh nhìn cô không rời mắt: “Thế nên bây giờ em làm thế này là để giúp anh bù đắp khoản thiếu hụt kia?”
“Em làm được.”
“Nhưng…”
“Em cũng tình nguyện làm.” Quan Hề cắt ngang anh, “Anh không cần cảm thấy mất mặt đâu, anh cũng không cần sợ em sẽ cảm thấy anh đang lợi dụng em. Chuyện lớn thế này em không nghĩ theo hướng đó đâu, hơn nữa bây giờ chúng ta đang định kết hôn mà, thế thì là cả hai hòa làm một rồi. Mấy người đó muốn bắt nạt anh, nằm mơ giữa ban ngày, tưởng em c.h.ế.t rồi hả…”
Nói xong giọng Quan Hề cũng hạ xuống, bởi vì cô thấy Giang Tùy Châu đang cười.
Đang nghiêm túc đấy! Thế mà anh lại cười hả??
Quan Hề sững người, không hài lòng: “Không phải chứ, em đang bàn chính sự đấy, anh cười cái gì?”
Niềm kinh ngạc chợt đến.
Giang Tùy Châu chỉ cảm thấy trái tim mình như bị một tấm lưới bao vây, tấm lưới đó siết chặt lại khiến những cảm giác thỏa mãn trong lòng không thể thổ lộ tràn ra ngoài, dâng trào, bất ngờ không kịp đề phòng.
“Ngốc ạ.” Giang Tùy Châu giơ tay véo má cô, giọng nói trầm trầm, “Không dùng được.”
Quan Hề gấp gáp: “Sao lại không dùng được, không phải thiếu vốn lưu động sao. Không cần người khác phải giải quyết hậu quả thay anh, em có thể giúp anh mà. Nếu mà không đủ thì vẫn còn nhiều dự án đẻ ra tiền nhanh lắm, có vài cái có thể không nhanh được như vậy, nhưng chỉ cần đợi chút là được, anh…”
“Giả đấy.”
“… Cái gì?”
Giang Tùy Châu: “Không bù đắp được thiếu hụt là giả đấy, mấy thứ Dương Thiên Du biết được là tin giả.”
Quan Hề ngốc luôn, nói: “Đến nước này rồi anh không cần giấu em nữa, em bảo rồi em cho người đến thăm dò rồi.”
“Anh biết rồi, nhưng chuyện này là giả, ngoại trừ bố mẹ và người của anh thì không ai biết là giả hết.”
Quan Hề: “…”
“Anh không bảo với em vì thấy không cần thiết, hơn nữa em cũng phải bận công việc của mình mà, loại chuyện này không cần em lo lắng.” Giang Tùy Châu bật cười, ôm cô nói, “Tiểu phú bà à, tiền của anh vẫn đủ để nuôi em cả đời, đừng sợ.”