Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 171

Cập nhật lúc: 2024-10-28 11:29:58
Lượt xem: 52

Nhưng quen với không có nghĩa là thích, cho dù là Giang Tùy Châu, anh cũng không thích sự cô đơn.

 

Quan Hề bất chợt cảm thấy may là hôm nay cô đến tìm anh.

 

Cô quay người lại, chậm rãi nói: “Vậy anh có muốn vui hơn nữa không.”

 

Giang Tùy Châu cúi đầu nhìn cô.

 

Hai tay Quan Hề quấn trên vai anh, cắn chiếc cúc ở gần trái tim anh nhất, lời nói phiêu đãng kèm theo một chút mê đắm: “Anh cởi đồ ra đi, chuyện vui còn nhiều nữa…”

 

Chiếc cúc bị cởi ra, Quan Hề nghe thấy tiếng tim đập của anh, cũng rộn ràng như trái tim đang đập của cô.

 

Cô dán tai mình lên rồi nói: “Tim anh đập đến không ổn nữa rồi Giang Tùy Châu ạ.”

 

“…”

 

“Đi thôi, vào phòng chơi.”

 

Quan Hề kéo Giang Tùy Châu vào phòng ngủ, nhưng đi được vài bước đã bị Giang Tùy Châu bế ngang lên.

 

Sau khi về phòng, anh ấn luôn cô lên giường, tay nhanh chóng cởi quần áo của cô. Nhưng hôm nay Quan Hề rất ngang ngược, chốc lát đã đẩy anh xuống, lật người cưỡi lên trên người anh.

 

Cô từ trên cao nhìn xuống anh: “Hôm nay để em phục vụ anh, anh đừng động.”

 

Giang Tùy Châu: “Em chắc chứ?”

 

“Chắc chắn.”

 

Giang Tùy Châu mặc đồ ngủ, cởi ra rất dễ. Quan Hề cởi đồ ra xong người cũng áp xuống dưới.

 

Giang Tùy Châu thấy hành động này của cô thì thở gấp gáp.

 

“Anh không được động mà.” Quan Hề ngẩng đầu lườm anh, cười quyến rũ, “Hôm nay anh yêu cứ hưởng thụ đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cho-anh-den-ben-em/chuong-171.html.]

 

 

Quan Hề đủ lớn mật đủ cởi mở, thứ cô muốn có hay việc cô muốn làm đều không hề đắn đo mà thể hiện hết ra mặt. Ở bên Giang Tùy Châu, cô càng càn rỡ hơn khiến anh không chống đỡ nổi.

 

Sau cùng hai người làm loạn cả một đêm, đến lúc trời tảng sáng mới cùng nhau ngủ.

 

**

 

Quan Hề tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ ngắn, thế nên mấy ngày này cô toàn ở trong nhà. Còn Giang Tùy Châu vẫn rất bận, thế nhưng tối nào anh cũng về với cô.

 

Sau khi ở trong nhà được một tuần, ông bà nội gọi điện thoại đến, Quan Hề đành thu dọn sơ qua rồi ra ngoài.

 

Thật ra cứ được một khoảng thời gian ông nội Quan Hồng lại gọi các con cháu đến tụ tập lại ăn bữa cơm, hôm nay cũng vậy, tính là một bữa tụ tập quy mô lớn.

 

Quan Hề đến hơi trễ, lúc cô vừa bước vào cửa thì mấy người ngang hàng cô hầu như đã đến hết, ngoại trừ Quan Oánh.

 

Quan Hưng Hào đã ly hôn với Ngụy Chiêu Mai, tuy Quan Oánh đã lớn không cần phân chia rõ ràng đi theo người nào, nhưng dựa theo chỗ bình thường cô ta hay lui tới thì cô ta hướng về nhà họ Ngụy nhiều hơn.

 

Chẳng qua ông bà nội không muốn thiên vị quá, cũng không muốn đứa cháu gái mang dòng m.á.u của nhà họ Quan cứ xa lạ với nhà họ Quan, thế nên cho dù cô ta không thân thiết với bên nội lắm nhưng mỗi lần tụ tập đều gọi đến. Trước kia Quan Oánh có đến, nhưng lần này về nhà bố mẹ nuôi, đường sá xa xôi nên không về kịp.

 

Sau khi ăn cơm trưa ở bên nhà cũ xong, mấy người Quan Nguyên Bạch liền nhắc đến Quan Oánh, kể cô ta được người nhà giới thiệu đã đi xem mắt với con nhà nào đó.

 

Rõ ràng sự việc xảy ra chưa bao lâu nhưng mỗi khi nghe thấy tên Quan Oánh thì Quan Hề lại có cảm giác đã cách mấy đời, như thể trước kia sự xuất hiện của cô ta rồi cả sự sụp đổ của cô ta chỉ như một trận náo loạn, như một giấc mơ mà thôi.

 

Suy cho cùng, tất cả cảm xúc của cô với Quan Oánh đều xuất phát từ Ngụy Chiêu Mai, bà ta đã rút lui khỏi thế giới của cô, còn cô cũng dần dần ép bản thân quên đi Ngụy Chiêu Mai. Đối với cô Quan Oánh có cũng được mà không cũng chẳng sao, không đáng nhắc tới.

 

“Chị đừng nói chuyện nữa, hôm nay em làm bát mì hầm thịt ngon lắm đó, chị nhanh thử xem.” Lúc Quan Hề ngồi nói chuyện với mấy anh trai ở trong đình viện, Quan Tri Ý bê bát thức ăn từ trong nhà đi ra.

 

Quan Hề nhìn đồng hồ: “Giờ này em bê mì hầm thịt ra thay bữa trà chiều à??”

 

Quan Tri Ý: “Rảnh quá nên em tiện tay làm.”

 

Quan Hề: “Ái chà… Tổ tổng của tôi ơi, em nghỉ ngơi đi, để em ở nhà dưỡng thai cho tốt, sao em cứ rảnh rỗi là không chịu được nhỉ.”

Loading...