Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 164

Cập nhật lúc: 2024-10-27 13:21:47
Lượt xem: 68

Điều hòa trong phòng để nhiệt độ hơi thấp, Quan Hề lại thu chăn về, nhìn anh với vẻ cực kỳ “không nỡ”.

 

“Thế hôm nay chỉ đành ngủ riêng phòng thôi, ngủ ngon nhé.”

 

Quả thực người chưa được phát giấy cho phép – Giang Tùy Châu – rũ mắt nhìn cô, anh im lặng một lúc lâu xong nói: “Hai tháng nữa đi đăng ký đi.”

 

“Hả?” Quan Hề sững người, không ngờ cô thuận miệng nói ra cái giấy cho phép này mà đã thành bức hôn người ta rồi.

 

Giang Tùy Châu: “Hai tháng này có nhiều chuyện vụn vặt, anh xử lý xong chúng ta kết hôn luôn.”

 

Quan Hề sững sờ nhìn anh: “Nhanh chóng thế?”

 

“Em vẫn chưa muốn kết hôn à?”

 

Cũng… không phải.

 

Quan Hề: “Em chỉ không ngờ nhanh vội thế thôi, anh còn chưa cầu hôn đâu nhá!”

 

Giang Tùy Châu lại vén chăn của cô ra, nằm luôn trong chăn: “Bây giờ không phải đang cầu hôn à.”

 

Quan Hề lập tức đá anh: “Giang Tùy Châu sao anh qua quýt thế hả anh có tin em bỏ đi không, người muốn cưới em xếp hàng dài dằng dặc đấy!”

 

“Dài dằng dặc cơ à?” Giang Tùy Châu bật cười, anh kéo cô vào lòng, “Ừ, thế để để anh nghiêm túc một chút, đến lúc đó anh sẽ qua chỗ Lợi Giang tổ chức cho em một màn trình diễn ánh sáng.”

 

Quan Hề: “…”

 

Quan Hề biết kiểu trình diễn ánh sáng ở đó, căn bản chỉ khi công ty lớn làm quảng cáo hoặc fan tiếp ứng cho idol mới làm thôi. Màn trình diễn ánh sáng bao phủ cả một dãy tổng cộng 42 tòa kiến trúc, nếu chiếu không ngừng nghỉ suốt một tiếng đồng hồ sẽ tiêu tốn khoảng hơn 30 tỷ.

 

Kiểu chuyện như cầu hôn lại chiếu công khai như thế chắc chắn sẽ thành tin tức nóng hổi.

 

Cô không muốn thế đâu!!

 

“Anh dám chiếu tên em hoặc ảnh của em lên đó em sẽ g.i.ế.c anh.” Quan Hề kìm nén nửa ngày trời rồi nghiến răng nói.

 

Giang Tùy Châu: “Cái này không phải là muốn có chút cảm giác nghi thức sao?”

 

“Không muốn không muốn không muốn!” Quan Hề vừa nghĩ đến cảnh đó đã sởn hết gai ốc, cô không thích kiểu thông báo sến súa cho cả thế giới biết! Kinh sợ quá mức! Chiếu đi chiếu lại suốt tiếng đồng hồ, những cô nàng hóng hớt xung quanh biết được thì vui chết.

 

Quan Hề nói: “Em không thích làm vậy đâu, không thì anh cứ qua quýt thôi cũng được!”

 

“Không được.”

 

“Được!”

 

Giang Tùy Châu nhắm mắt, nhạt giọng nói: “Qua loa quá em bỏ chạy mất anh biết làm sao, người muốn cưới em xếp hàng dài dằng dặc cơ mà, người anh muốn cưới lại chỉ có mình em.”

 

Cơn nóng nảy cứ như vậy bị dập tắt.

 

Người anh muốn cưới… chỉ có mình em?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cho-anh-den-ben-em/chuong-164.html.]

Từ lúc nào Nhị cẩu cũng biết nói lời đường mật rồi!

 

Quan Hề ngước mắt nhìn anh, tuy cô có bị ngọt lây nhưng trái tim vẫn không khống chế nổi mà đập nhanh một hồi, quả nhiên lời ngon ý ngọt vẫn hữu dụng!

 

“Không muốn trình diễn ánh sáng thật? Thế để anh nghĩ cái khác.” Vẻ mặt Giang Tùy Châu như đang say ngủ nhưng lông mày vẫn nhíu chặt như thể đang đau đầu suy nghĩ gì đó.

 

Quan Hề mím môi, cô duỗi tay xoa đầu lông mày của anh, không hiểu sao lại mềm lòng: “Thật ra không cần phiền phức quá đâu, hay cứ làm thế này đi, đến lúc đó anh chuẩn bị cho em một chiếc nhẫn siêu to.”

 

Giang Tùy Châu mở to mắt, con ngươi đen tuyền như được phủ một lớp ánh sáng dưới ánh đèn.

 

Cô vội nói: “Em muốn cái đặc biệt, đặc biệt nhất! Hơn nữa phải càng to càng tốt.”

 

Điều này lại hợp rơ với tính tình của đại tiểu thư nhà họ Quan.

 

Giang Tùy Châu bật cười: “Được, để anh tìm cho em.”

 

“Được đó, không hài lòng là em trả hàng đó.”

 

“Ừ.”

 

Hai người nằm nghiêng nhìn nhau, nói xong cả hai vô thức cười rộ lên.

 

Quan Hề cũng không biết làm sao, chỉ là cô cảm thấy khoảnh khắc này hai người ở bên nhau rất thoải mái. Khiến cho người ta thư thái cực độ, mềm nhũn cả trái tim.

 

“Anh còn nằm à, đi ngủ đi.” Một lúc sau Quan Hề nói.

 

Giang Tùy Châu: “Bà nội chuẩn bị phòng khác cho anh thật à?”

 

“Thật mà, lừa anh làm gì.”

 

Giang Tùy Châu: “Nhưng anh không sang đó cũng chẳng có ai phát hiện ra đâu.”

 

Nhà lớn thế này, phòng ốc chỗ nào cũng có, cuối cùng ngủ ở đâu làm gì có ai biết được.

 

Quan Hề xoa mặt anh: “Giang Tùy Châu này, anh đây là mất lễ nghi liêm sỉ rồi phải không.”

 

Giang Tùy Châu ồ một tiếng: “Thế thì không cần nữa.”

 

“Này…”

 

Giang Tùy Châu ôm chặt cô: “Yên nào, cứ thế này đi, ngủ một lát đã.”

 

Nhưng rốt cuộc thì vẫn nghe lời người lớn.

 

Nằm được một lúc Quan Hề đã ngủ rồi, Giang Tùy Châu mới đứng dậy ra khỏi phòng.

 

Lúc anh về phòng mình vừa hay bắt gặp Thích Trình Diễm đi rót nước nóng.

 

Thích Trình Diễm thấy anh thì ngạc nhiên: “Nửa đêm rồi sao anh còn ra ngoài?”

 

Giang Tùy Châu đáp: “Không phải, tôi đi ngủ.”

Loading...