Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 163

Cập nhật lúc: 2024-10-26 21:32:26
Lượt xem: 62

Giang Tùy Châu: [Anh vừa về, sắp đến rồi.]

 

Thời tiết hôm nay hơi nóng, nhân viên công tác chu đáo mang ô che nắng ra. Vậy nên Quan Hề ngồi dưới tán ô, vừa rầu rĩ vừa đợi Giang Tùy Châu.

 

“Tiểu Ngũ, tiểu Ngũ ơi? Nóng không cưng, qua đây ngồi này.” Quan Hề thấy Quan Tri Ý chạy ra từ khúc ngoặt, có cảm giác bà mẹ già lao tâm khổ tứ, “Em không sợ bị cháy nắng à, đen da rồi thì khóc không kịp đâu.”

 

Quan Tri Ý vừa chạy tới vừa rút khẩu trang trong túi ra, “Chị ơi, vừa có người nhận ra em rồi.”

 

Quan Hề lập tức cảnh giác: “Cái gì? Ở đâu?”

 

Quan Tri Ý: “Em đang đứng ở bên kia ngắm cá sấu, ở đó có cặp tình nhân nhận ra em, còn hô to tên em lên nữa.”

 

Quan Hề đứng bật dậy: “Vậy chúng ta phải đi thôi, nhanh lên.”

 

“Vâng.”

 

Nhưng vẫn hơi chậm, hôm nay đúng dịp cuối tuần, người đến thăm quan khu du lịch khá nhiều, cặp tình nhân kia kích động hô lên đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Lúc Quan Hề dẫn Quan Tri Ý ra ngoài đã có vài người tò mò chạy theo.

 

Độ phủ sóng của em gái cô đúng là không đùa được, các bác lớn tuổi rồi cũng đuổi theo xin ký tên.

 

“Tri Ý ơi, cháu gái nhà bác thích con lắm, con ký tên cho bác cái.”

 

“Quan Tri Ý kìa! Ôi Quan Tri Ý thật kìa! Chụp ảnh đi chụp đi!”

 

“Vãi hôm nay vớ phải vận gì lại gặp được người nổi tiếng ở đây!”

 

“Có tiện ký tên không!”

 

Lúc này Quan Hề không dám để Quan Tri Ý dừng lại ở đây, chỉ sợ sẽ dẫn tới càng nhiều người vây xem hơn.

 

“Ngại quá, bây giờ chúng tôi không tiện ký tên.”

 

“Bác gì ơi, vâng, bác đó, phiền bác nhường đường chút ạ.”

 

“Mọi người cứ vui chơi đi ạ…”

 

“Đi đi đi, nhanh nào.” Quan Hề vừa kéo vừa ngăn cản, lần đầu tiên trong đời cô được làm bảo vệ.

 

Thế nhưng xe của cô đỗ ở bãi để xe khá gần chỗ ra, đường đến đó còn dài. Đúng lúc Quan Hề đang định gọi nhân viên công tác đứng gần đó đến duy trì trật tự thì một chiếc xe quen thuộc dừng lại ngay bên cô.

 

“Lên xe.” Cửa sổ hạ xuống, khuôn mặt của Giang Tùy Châu xuất hiện sau khung cửa.

 

Hai mắt Quan Hề phát sáng, khoảnh khắc đó cô cảm thấy mình đã nhìn thấy đấng cứu thế.

 

Cô vội vã ngăn đám người lại để mở cửa xe: “Tiểu Ngũ lên xe đi.”

 

“Vâng!”

 

Sau khi lên xe, đạp chân ga, chiếc xe ngay lập tức bỏ xa đám đông huyên náo ở phía sau.

 

Âm thanh hỗn loạn biến mất trong nháy mắt, Quan Hề xoa huyệt thái dương: “Sợ quá, sợ quá đi mất, anh yêu ơi, vừa anh mà đến muộn một chút thì cơ thể bé bỏng của em với tiểu Ngũ bị chôn vùi trong đám người, xong rồi sẽ xảy ra thảm kịch giẫm đạp.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cho-anh-den-ben-em/chuong-163.html.]

 

Hôm nay Giang Tùy Châu tự lái xe đến, anh nhìn cô qua gương chiếu hậu: “Sao không gọi nhân viên công tác.”

 

“Chuyện xảy ra bất ngờ quá, em vội bỏ ra về, ai biết được mọi người còn bám theo sau.” Quan Hề vẫn còn sợ hãi, “Anh không biết chân cẳng của mấy bà bác ấy dẻo dai thế nào đâu, em chạy không kịp.”

 

Quan Tri Ý tháo khẩu trang ra: “May mà không sao… Biết trước em đã không đi dạo loanh quanh rồi.”

 

Quan Hề: “Phải là chị không nên dẫn em đến đó chứ.”

 

“Cũng do chị vì Châu…” Quan Tri Ý nghẹn họng, liếc nhìn Giang Tùy Châu rồi sửa miệng, “Vì bé cá sấu c.h.ế.t mà.”

 

Nói đến đây Quan Hề lại rầu rĩ: “Ừ đấy… Hu hu hu đau lòng quá, Châu Châu nhà em đáng thương quá đi.”

 

Quan Tri Ý an ủi: “Không phải đâu, gặp được chị đã là may mắn của nó rồi, chị xem lúc nó còn sống đã vui vẻ biết bao.”

 

“Thế hả.”

 

“Vâng! Thật đó!”

 

Giang Tùy Châu: “…”

 

Nhưng sau khi về đến nhà cũ của họ Quan, Quan Hề vẫn còn chìm đắm trong cảm xúc tiêu cực của việc mất đi “con trai”.

 

Giang Tùy Châu nói chuyện với mấy vị phụ huynh một lúc xong đi lên tầng đã thấy Quan Hề đang lẩm bẩm trên giường.

 

“Nếu em thích thì sau này nhận nuôi thêm mấy con nữa.” Giang Tùy Châu cởi áo khoác ra, ngồi xuống giường bên cạnh cô.

 

“Đó cũng không phải là Châu Châu.”

 

Giang Tùy Châu ồ một tiếng, hơi miễn cưỡng nói: “Cá sấu c.h.ế.t rồi không sống lại được nữa, bớt đau buồn đi.”

 

“… Cũng được an ủi chút.”

 

Giang Tùy Châu: “Mấy người hôm nay có chụp được ảnh không? Đã là tiểu Ngũ kiểu gì cũng lên báo.”

 

“À… chả sao.”

 

Giang Tùy Châu thấy cô không để tâm cũng không nói nhiều nữa, anh vén chăn lên chuẩn bị nằm xuống.

 

Quan Hề bỗng ngăn anh lại: “Anh làm gì đấy?”

 

“Sao nào?”

 

Quan Hề híp mắt: “Anh định ngủ ở phòng em đấy à?”

 

Giang Tùy Châu: “Không thì sao.”

 

“Chỗ khác đều có thể, nhưng bên ông bà nội phải giữ ý tứ chứ, ông bà đã dọn sẵn phòng cho anh rồi đó, ở đối diện.”

 

Giang Tùy Châu lần đầu tiên đến nhà cũ của họ Quan sững sờ: “Anh vừa thấy Thích Trình Diễm vào phòng của em gái em mà.”

 

“Anh trai ơi, người ta kết hôn rồi, hợp pháp đó anh biết không.” Quan Hề đẩy anh, “Anh đó, còn chưa nhận được giấy cho phép đâu.”

Loading...