Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 162

Cập nhật lúc: 2024-10-26 21:31:51
Lượt xem: 64

“Các con không tính toán gì à, sao còn phải giục thế, bà nội không phải đang ép các con kết hôn đâu.”

 

“Vâng vâng vâng, dạo này chúng con bận lắm, bà xem Giang Tùy Châu mấy ngày nay chưa về nhà kìa.” Quan Hề đùa câu, “Hay là để lần tới anh ấy ở nhà, bà nội đích thân hỏi anh ấy xem có định cưới cháu gái bà không nhé.”

 

Thôi Minh Châu cười: “Con bé này nói năng linh tinh gì thế.”

 

Ở nhà cũ được một tuần, kỳ nghỉ của Thích Trình Diễm đã kết thúc phải về làm việc, cuối cùng Quan Tri Ý cũng mò đến bên Quan Hề.

 

Quan Hề ghét bỏ nói: “Nếu không phải miệng em bảo đến đây chơi với chị, thực sự là chị không nhìn ra đâu.”

 

Quan Tri Ý cười ngượng ngùng: “Ôi dào, em cũng lâu rồi chưa gặp anh ấy nên mới…”

 

“Nên mới không nhìn thấy chị. Được rồi được rồi em cứ ân ái với anh ta đi, mặc kệ chị sống c.h.ế.t ra sao, thật đấy.”

 

Quan Tri Ý vội vàng ôm chặt cánh tay cô: “Không ân ái nữa! Mấy ngày tới em chơi với chị! Ngày mai mình đi dạo phố nhé, được không.”

 

Quan Hề liếc cô em: “Dạo? Em đi được không?”

 

“Sao lại không được, em vẫn thường lẻn ra ngoài ăn vặt mà.”

 

“Thế em phải cải trang cho tử tế vào.”

 

“Ok luôn.”

 

Từ sau khi Quan Tri Ý nổi tiếng, Quan Hề quả thực rất ít khi đi dạo phố ăn uống với cô em. Bây giờ hai người hiếm lắm mới có thời gian ra ngoài dạo phố mới nhau, cũng coi như là cơ hội khó gặp.

 

Ngày hôm sau, Quan Hề lái xe chở Quan Tri Ý ra ngoài.

 

Con gái mà ra ngoài cũng chỉ loanh quanh mấy chuyện, đầu tiên hai người đi làm móng tay, sau đó cùng đến cửa hàng mà Quan Hề hay lui tới. Vốn dĩ sau khi dạo phố xong, hai người định sẽ thưởng thức bữa trà chiều tinh xảo, ai ngờ đi được nửa đường Quan Hề bỗng nhận được một cuộc điện thoại.

 

“Cậu nói cái gì? Chết rồi? Châu Châu c.h.ế.t rồi á?”

 

Quan Tri Ý ở bên cạnh nghe thấy hai chữ kia phun ra từ miệng Quan Hề thì sững sờ: “Châu, Châu Châu? Chị bảo anh Tùy Châu làm sao? Chết rồi?!”

 

Mặt Quan Hề như đưa đám không phản ứng lại, chỉ vội nói với người ở đầu kia: “Tôi biết rồi, tôi qua đó luôn!”

 

Quan Hề cúp điện thoại, vội vàng kéo tay Quan Tri Ý chạy ra ngoài.

 

Quan Tri Ý sợ đến độ không buồn ăn kem, “Chuyện gì thế chị, anh Tùy Châu xảy ra chuyện gì thế, chị vừa bảo chết… Sao lại thế được!”

 

Quan Hề quay đầu lại liếc cô em, đáy mắt man mác nỗi rầu rĩ và mất mát: “Phủi phui đi em đừng trù ẻo anh ấy, không phải chị đang nói đến anh ấy.”

 

Quan Tri Ý: “… Chị vừa bảo là Châu Châu phải không.”

 

Quan Hề: “Chị bảo đó là con trai của chị, con trai đó!”

 

Quan Tri Ý: “?”

 

Chị cô từ khi nào đã có con rồi? Châu Châu? Đây là đứa con ở đâu ra? Vì sao lại có cùng tên với Giang Tùy Châu?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cho-anh-den-ben-em/chuong-162.html.]

 

Cả đầu Quan Tri Ý rối rắm, mãi đến khi Quan Hề dẫn cô đến Trung tâm Du lịch Cá sấu, thấy một con cá sấu đã chết.

 

À, cái tên này… cũng hơi ấy nhỉ.

 

“Không phải cậu bảo nó không bị bệnh tật gì sao, sao vẫn c.h.ế.t được.” Quan Hề thực sự rất buồn, trước kia cô nuôi biết bao nhiêu động vật quý hiếm kỳ lạ, nhưng cô vẫn quan tâm đến ba chú cá sấu này nhất, thường xuyên đến thăm chúng.

 

Nhân viên công tác đáp: “Thưa Quan tiểu thư, tình trạng cơ thể sức khỏe của Châu Châu không ổn lắm, lần này sau khi mắc bệnh mãi không chịu ăn uống, sau đó không chống đỡ nổi nữa…”

 

Quan Hề im lặng nhìn một lúc: “Giang Giang với Tiểu Tùy thì sao.”

 

“Hai đứa chúng nó rất tốt, vẫn khỏe mạnh lắm.”

 

“Thế thì tốt.”

 

Nhân viên công tác: “Quan tiểu thư không cần thương tâm quá, hay là tôi dẫn tiểu thư đi thăm hai con còn lại.”

 

Quan Hề u sầu gật đầu.

 

Sau đó Quan Hề ngồi lên trên đài cao cô vẫn thường ngồi mỗi khi đến đây, Quan Tri Ý ngây ngốc ở một bên, cảm giác mê mang sâu sắc.

 

Quan Hề: “Không sao đâu, chị ở đây một lúc, em tự lo cho mình là được.”

 

Quan Tri Ý: “Vậy chị đừng buồn nhé…”

 

“Ừ.”

 

“Thế… em qua bên kia xem một chút, lúc nào chị về thì gọi em.”

 

“Được.”

 

Quan Tri Ý dạo quanh tản bộ, Quan Hề chống cằm ngồi một lúc xong nhắn tin cho Giang Tùy Châu.

 

[Con trai em c.h.ế.t một đứa rồi.]

 

Giang Tùy Châu: [Hôm nay à?]

 

Quan Hề: [Phải, vốn em đang đi chơi với tiểu Ngũ cơ, tự nhiên có điện thoại đến… Hu hu hu thảm thương quá đi, Giang Giang với Tiểu Tùy nhà em cứ thế mất đi một người anh em]

 

Giang Tùy Châu: [Bây giờ em đang ở chỗ Trung tâm Cá sấu à?]

 

Quan Hề: [Tất nhiên, em đến than khóc đau buồn mà. Tức quá đi, vừa em hỏi nhân viên công tác xem có thể làm lễ truy điệu cho con không, thế mà cậu ta lại từ chối em bảo không phù hợp với quy định]

 

Giang Tùy Châu: [May là người ta từ chối em, Quan Hề em phải bình tĩnh đi, đừng có làm như thế]

 

Quan Hề: [Nhưng em đau lòng lắm!]

 

Giang Tùy Châu: [Anh đến chỗ em nhé.]

 

Quan Hề: [Anh đang đi công tác mà?]

Loading...