Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 156
Cập nhật lúc: 2024-10-25 21:05:28
Lượt xem: 58
“Nói thẳng trước ống kính chẳng may nói sai cái gì để người ta hiểu lầm thì sao.” Uông Thanh nói, “Em cứ về luôn thì hơn, đợi bên Du tổng trả lời rồi lúc đó chúng ta phát thông báo công khai sau.”
Quan Hề suýt thì trợn trắng mắt, mấy cái này là gì thế hả! Phiền c.h.ế.t mất!
Mà ở bên kia, trên chỗ ngồi dưới sân khấu…
“Giang tổng.” Chu Hạo chạy đến cạnh anh.
Lúc này tiết mục trên sân khấu sắp kết thúc rồi nhưng Giang Tùy Châu vì đợi Quan Hề mà vẫn chưa đi.
Mà anh chưa đi thì những nhân viên cấp cao khác nào dám động đậy, chỉ đành ngồi ngây tại chỗ xem đến tiết mục cuối cùng.
“Có chuyện gì.”
Quan Hề cúi thấp người, nhỏ giọng thì thầm bên tai anh: “Bên Quan tiểu thư xảy ra chút chuyện, hình như có người ác ý ở trên mạng tạo tin đồn, định bôi đen Quan tiểu thư.”
Lúc Chu Hạo nói còn đưa điện thoại của mình đến trên tay Giang Tùy Châu.
Giang Tùy Châu cúi đầu nhìn một lúc, lông mày hơi nhíu lại, chưa nói một lời nào đã đứng dậy đi về phía hậu đài.
Mấy người xung quanh thấy anh đã rời đi cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng được về rồi…
Chu Hạo đi bên cạnh Giang Tùy Châu, vừa đi vừa nói: “Giang tổng, mấy thứ này mới xuất hiện không lâu, nhưng do hôm nay chúng ta truyền hình trực tiếp nên có rất nhiều người bàn tán ở khu bình luận trên màn hình, nên chuyện này bị lan ra nhanh chóng…”
“Quan Hề đâu rồi.”
Chu Hạo: “Giờ này chắc đang ở chỗ hỗ trợ truyền thông.”
“Cô ấy biết chưa.”
“Em không rõ lắm, nhưng chắc đã biết rồi, bên cạnh chị ấy còn mấy nhân viên công tác của chị ấy nữa.”
…
Sau khi dặm phấn xong, Quan Hề được nhân viên công tác dẫn đến khu hỗ trợ truyền thông.
Chỗ này bây giờ rất náo nhiệt, sau khi người phía trước đã ký tên xong rồi rời đi liền đến lượt Quan Hề. Lúc này tuy Quan Hề không tình nguyện lắm, nhưng dù sao Uông Thanh cũng có một thân kinh nghiệm phong phú nên cô lựa chọn nghe theo chị ấy, đi ký tên xong không dừng lại mà đi thẳng.
Nhưng cô không ngờ đến là, lúc cô đi đến trước bức tường trưng bày ảnh ký tên xong xoay người lại, bất chợt bị một vỏ chai nước khoáng bay từ ngoài dải phân cách đến ném trúng.
Mà theo đó là giọng nói chua ngoa: “Mày cút xuống đi…”
Phản ứng của Quan Hề vẫn khá nhanh nhạy, lúc vỏ chai nước khoáng bay tới cô nghiêng mặt đi, nên cô không bị đập thẳng vào giữa sống mũi mà bị sượt qua sườn mặt bên phải.
Thế này đỡ hơn nhiều bị đập thẳng mặt, nhưng vẫn đau lắm đấy!
Quan Hề nào đã gặp phải chuyện kiểu này, cho dù trước kia lúc cô thê thảm nhất cũng không có ai dám đối xử với cô như thế này.
Lửa giận bỗng chốc bốc lên! Quan Hề làm gì còn để ý cái gì mà ký tên xong đi luôn, cô bước tới bên dải phân cách nhìn một đoàn người ở dưới đó nói: “Vừa rồi là ai ném vỏ chai nước khoáng, nhân lúc tôi còn có thể nói chuyện tử tế với cô thì mau bước ra đây.”
“Mày là đồ tiểu tam! Đáng ném.” Lại là giọng nói chua ngoa đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cho-anh-den-ben-em/chuong-156.html.]
Quan Hề còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy một cô bé nói: “Cô nói linh tinh gì thế hả! Hề Hề còn lâu mới phải!”
“Có ảnh có sự thật, còn dựa vào cái cách này mà cướp tài nguyên của Hiểu Nhu nhà tôi!”
Cô bé kia đỏ bừng mặt: “Chỉ dựa vào mấy tấm ảnh đó mà nói thế à! Cái người kia nhà các cô có vấn đề còn đi trách ai hả!”
“Nhà cô mới có vấn đề…”
“Rõ ràng là nhà cô!”
“…”
Khu hỗ trợ truyền thông không hề lớn, fan ở đây đều phải trải qua xét duyệt mới được vào, hầu hết đều vì yêu thích vị blogger nào đó mà đến.
Cả mặt Quan Hề phừng phừng lửa giận còn chưa kịp mở miệng mắng người, bên dưới đã tiến triển thành fan hai nhà quay ra xé nhau rồi.
Quan Hề: “…”
“Quan Hề, trên tin tức nói cô yêu đương với cấp trên đã kết hôn của mình, còn cùng lúc bắt cá hai tay với phú nhị đại có phải thật không.” Phóng viên ở dưới bắt đầu chớp thời cơ, lập tức chĩa máy quay vào Quan Hề.
Quan Hề: “Không phải thật.”
“Nghe nói là người biết rõ sự tình ở bên cô tung ra…”
“Tôi có bạn trai rồi.” Quan Hề ngắt ngang lời của người kia, nói thẳng: “Mấy người đừng thấy gì cũng tin, tự nhiên chui ra một người biết rõ sự tình.”
“Bạn trai? Cô nói là cô không độc thân phải không?”
“Đúng tôi không độc thân, nên phiền mấy người đừng tùy tiện viết lung tung về tôi, cảm ơn.”
“Vậy có thể tiết lộ bạn trai cô là ai không, quen cô như thế nào?”
Quan Hề: “Không…”
“Bạn trai của cô ấy là tôi.”
Tất cả ống kính tất cả con mắt đều dõi theo Quan Hề, nhưng đúng lúc thành tâm điểm của sự chú ý này, một giọng nói trầm ổn bỗng vang lên. Ai nấy đều sững người, nhất thời đều quay sang nhìn người đàn ông đột nhiên bước đến bên cạnh Quan Hề.
Người đến ăn mặc chỉnh tề, khuôn mặt đẹp trai phong độ, nhưng sắc mặt lại như đóng một tầng băng lạnh.
“Anh là…”
Anh lạnh mặt nhìn người vừa nói chuyện, căn bản lười trả lời người kia, chỉ nhìn mấy người đang rục rịch gần đó nói: “Đưa người vừa ném vỏ chai nước khoáng đi.”
Mấy người mặc đồ tây đeo tai nghe bước vào cùng anh lập tức nghe lời đi về phương hướng kia.
“Đi thôi.” Anh kéo Quan Hề đi về một phía.
Quan Hề: “Sao anh lại đến.”
“Tìm em.” Giang Tùy Châu nhíu mày nhìn cô, “Có bị ném trúng không?”
Quan Hề bĩu môi, tức giận nói: “Có! Mặt phải sưng lên rồi này.”