Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 15

Cập nhật lúc: 2024-09-29 19:06:15
Lượt xem: 149

Hôm nay Quan Hề không đến công ty cũng không về nhà.

 

Về sau cô thấy chẳng có chỗ nào để đi cả liền bảo trợ lý Dương Thanh mang máy tính đến, ngồi luôn ở nhà của Giang Tùy Châu viết tiếp blog du lịch nước Pháp. Loại blog cô viết gần giống mấy blogger du lịch hay viết, nhưng có cảm xúc hơn, miêu tả cũng sinh động hơn.

 

Lĩnh vực kinh doanh của Quan gia trải rộng, sản nghiệp dồi dào.

 

Sau khi ông nội Quan Hồng rút về sau màn, công ty dưới tay con trai quản lý không được như xưa.

 

Quan Hồng có ba con trai, con trai lớn có hai người con trai, con trai út có một nam một nữ. Quan Hưng Hào là con thứ, chỉ có một con gái là Quan Hề, không, bây giờ là hai rồi.

 

Trên lĩnh vực du lịch Quan Hưng Hào đạt được nhiều thành tựu, ông cũng dạy Quan Hề không ít thứ. Tất nhiên, Quan Hề học thì có học, nhưng cô ít khi nghiêm túc làm việc. Vì được bố chiều chuộng, việc gì cô không có hứng thú cũng lười học.

 

Nhưng lười thì lười, cô lại rất thông minh.

 

Ví dụ như cô trời sinh nhạy cảm với những vấn đề liên quan đến du lịch, trước kia cô thích bay đi bay lại khắp nơi, về sau chơi chán rồi liền trở thành một chủ diễn đàn về du lịch nổi tiếng.

 

Mấy năm trước nhà Giang Tùy Châu lập ra “Youtu du lịch”, cô rảnh rỗi không có việc gì làm liền lập một tài khoản viết bài.

 

Nội dung bài viết đầu tiền là bút ký du lịch Thổ Nhĩ Kỳ, cô kể về những chuyện xảy ra trong chuyến đi, bóc phốt mấy khách sạn nổi tiếng được đánh giá cao trên mạng, cũng viết thêm một số mẹo khi du lịch.

 

Vốn dĩ do Quan tiểu thư yêu cầu cao, việc gì cũng có thể thấy chướng mắt. Nhưng những chuyện cô bóc phốt lại gãi trúng chỗ ngứa của người đọc nên tài khoản này của cô trở thành nổi bật nhất so với mấy blogger khác.

 

Về sau Quan Hề thấy hứng thú hơn, bắt đầu du lịch khắp các quốc gia, về rồi liền hưng phấn bừng bừng viết bút ký. Đoạn thời gian đó cô trở thành blogger được ưa thích nhất trên trang web.

 

Nhưng Quan Hề vốn lười, viết được vài bài cảm thấy hết mới mẻ rồi liền ngại cập nhật blog.

 

Bút ký hôm nay cô viết là chuyến du lịch từ hai tháng trước.

 

Viết được một nửa cô nhận được điện thoại của dì Trân.

 

Dì Trân hỏi cô mấy giờ về nhà, còn ngầm nói với cô hôm nay Quan Oánh đích thân xuống bếp, có nấu món nầm bò hầm khoai tây, món ăn mà mẹ cô thích nhất.

 

Quan Hề đương nhiên biết món ăn Ngụy Chiêu Mai thích nhất là nầm bò hầm khoai tây, trước kia cô còn đến một nhà hàng tư nhân đợi hai tiếng đồng hồ, đợi được món nầm bò hầm khoai tây do vị đầu bếp giỏi nhất nấu ra.

 

Cô cẩn thận cho vào hộp giữ nhiệt, lại lái xe hai tiếng đồng hồ nữa mới về đến nhà, mang món này cho Ngụy Chiêu Mai ăn.

 

Lúc đó bà ấy rất vui vẻ, bảo là cô có tâm, cực khổ rồi.

 

Một Quan Hề trước giờ e ngại vất vả cực nhọc chỉ vì câu nói này mà cảm thấy xứng đáng, nghĩ chỉ cần mẹ vui vẻ là đủ rồi.

 

Mà bây giờ… chắc mẹ còn vui vẻ hơn.

 

Dù sao cũng là tự tay làm ra.

 

Sau khi Quan Hề tắt điện thoại lại nghĩ hay bây giờ quay về nhà tăng cảm giác tồn tại, nhưng trong đầu cô lại hiện ra hình ảnh một nhà ba người cùng gói há cảo tối qua.

 

Hay thôi, hôm nay không về nữa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cho-anh-den-ben-em/chuong-15.html.]

Lần sau về củng cố địa vị sau, lần sau tranh sủng là được… Quan Oánh mới về, nhường chị ta vài ngày.

 

Quan Hề dằn vặt một hồi mới bình tĩnh hơn, một lát sau lại gục đầu xuống.

 

“Nầm bò hầm khoai tây… chẳng qua là nầm bò với khoai tây thôi, thứ đơn giản thế ai chả biết làm.”

 

***

 

Lúc Giang Tùy Châu nhận được tin nhắn của Quan Hề đang trên đường đến công ty đối tác, anh ngồi ghế sau, nhìn tin nhắn trên màn hình điện thoại.

 

[Anh yêu, mấy giờ anh về nhà?]

 

Anh nhìn chằm chằm hai chữ “Anh yêu” kia, gọi trợ lý.

 

Trợ lý Chu Hạo đang ngồi ở ghế lái phụ quay đầu lại: “Giang tổng có chuyện gì vậy ạ.”

 

Giang Tùy Châu hỏi: “Gần đây Quan Hề có gọi điện bảo cậu mua gì không.”

 

Chu Hạo ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Dạo gần đây Quan tiểu thư không bảo em liên hệ với mấy bên nhãn hiệu nữa, cũng không bảo mua món đồ giới hạn nào.”

 

“Gần đây không có cái nào sao?”

 

Chu Hạo gật mạnh đầu.

 

Giang Tùy Châu không hỏi nữa, cúi đầu trả lời tin nhắn của Quan Hề.

 

Sến súa như vậy mà không đòi mua đồ, chắc là đang ủ mưu gì rồi.

 

Giang Tùy Châu: [Em vẫn ở nhà à?]

 

Quan Hề: [Ừ, em vẫn đợi anh đó, mấy giờ anh về?]

 

Giang Tùy Châu: [Tầm sáu giờ.]

 

Quan Hề: [Okiii ~ vậy em đợi anh về ăn cơm nha ~]

 

Giang Tùy Châu: “…”

 

Xem chừng âm mưu lớn lắm.

 

Giang Tùy Châu rất nghiêm khắc về mặt thời gian, anh nói tầm sáu giờ thì sẽ về nhà đúng tầm đó.

 

Sáu giờ mười phút, anh về đến nhà. Vừa vào đến cửa anh liền ngửi thấy mùi cháy khét, thuận theo hướng phát ra mùi này anh nhìn thấy một mớ hỗn loạn trong phòng bếp. Mà giữa mớ hỗn loạn đó, có bóng dáng một cô gái đang chạy đi chạy lại, xoong chảo gõ rùm beng.

 

Giang Tùy Châu nhận ra đó là bóng dáng của Quan Hề, anh sửng sốt một lúc rồi lập tức đi vào kéo cô ra ngoài: “Em làm gì vậy, dì giúp việc đâu?”

 

Quan Hề: “Em cho dì nghỉ tạm một ngày, hôm nay em xuống bếp.”

 

Biểu tình trên mặt Giang Tùy Châu cứng đờ: “Em biết nấu ăn à? Em muốn hạ độc c.h.ế.t ai, anh hả?”

Loading...