Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 149
Cập nhật lúc: 2024-10-23 20:47:55
Lượt xem: 64
Quan Hề thấy Giang Tùy Châu lạnh mặt dạy bảo cô bèn uất ức: “Lúc này là lúc nào rồi mà anh còn mắng em, không phải anh nên dẫn em về trước hay sao. Em đau c.h.ế.t mất… Giang Tùy Châu, có phải anh hết yêu em rồi…”
Trái tim Giang Tùy Châu như bị nhéo vài cái, anh quay người định về. Nhưng bước đi được một bước nhớ đến cái gì mới quay đầu lại: “Cảm ơn, làm phiền rồi.”
Du Hạo: “Không có gì, anh mau đưa cô ấy về đi.”
Giang Tùy Châu gật đầu, lại nói câu cảm ơn xong mới ôm Quan Hề vào trong xe mình, lái xe đi vào tiểu khu.
Du Hạo đợi chiếc xe kia đi xa, tay xoa cằm. Sao lại thấy người đàn ông này có chút quen mắt nhỉ, có phải gặp ở đâu rồi không…
Nhưng nghĩ nửa ngày trời cũng không nhớ ra.
Du Hạo dứt khoát không nghĩ nữa, chỉ nhìn cánh cổng bệ vệ của tiểu khu trước mặt.
Ái chà, khu Cảnh uyển Gia Lâm… Cái tiểu khu này một mét vuông đất giá đắt đến mức một ông chủ như anh cũng không dám mơ tưởng.
**
Giang Tùy Châu ôm Quan Hề vào nhà, cả đường cô toàn rúc trong n.g.ự.c anh kêu ca.
“Đau… Anh nói anh đi, chỉ biết nói em thôi, em muốn thế này sao… Vừa trước mặt người khác mà anh còn dạy dỗ em, anh thấy mắng em quan trọng hơn hay đưa em về nhà quan trọng hơn… Em đến tháng đã khó chịu muốn c.h.ế.t rồi, anh còn thế này…”
Giang Tùy Châu vào nhà bước luôn vào trong phòng.
Bạn Quan nào đó vẫn đang oán thán: “Có phải anh hết yêu em rồi không, hả? Hử? Anh nói…”
“Quan Hề.” Giang Tùy Châu đặt cô nằm lên giường, nhéo mặt cô, “Anh mới chỉ hỏi em một câu thôi, cất hết mấy cái suy nghĩ vớ vẩn trong đầu em đi.”
Quan Hề hừ một tiếng, chui rúc vào trong chăn.
Xí… Rõ ràng nói tận ba câu.
Giang Tùy Châu chỉnh lại chăn cho cô xong vào phòng bếp rót cốc nước ấm rồi cầm thêm cả mấy miếng giữ nhiệt hay tích trữ trong nhà.
“Dậy một chút, uống nước.”
Quan Hề ngồi dậy dựa vào người anh, uể oải nói: “Không nhấc nổi tay nữa… Anh đút cho em đi.”
Đến tháng và tay không có xu quan hệ nào hết, nhưng lần này Giang Tùy Châu cũng không chấp cô. Dù gì anh biết chắc bây giờ mà không nghe cô, vị tổ tông này sẽ lặp lại một tràng trình bày từ đủ các góc độ rằng anh không yêu cô thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cho-anh-den-ben-em/chuong-149.html.]
“Không thoải mái sao không gọi điện thoại cho anh từ sớm.” Giang Tùy Châu dán mấy miếng giữ nhiệt lên bụng cô.
Má Quan Hề dán bên n.g.ự.c anh, buồn phiền đáp: “Bên công ty có chút chuyện gấp, em phải nhanh chóng đến đó xử lý. Vốn em còn thấy mình lái xe về được, ai dè xuống bãi đỗ xe bỗng cảm thấy khó chịu, cả người toát đầy mồ hôi.”
“Người vừa đưa em về là đồng nghiệp hả?”
“Ừ, chính là người phụ trách công ty mà em kể với anh đấy, vị Du tổng ki bo. Nhưng anh ấy rất tốt bụng, không thì sao lại đưa em về chứ.”
Giang Tùy Châu khẽ gật đầu: “Vậy về sau em phải chú ý vào, có chuyện gì phải gọi điện cho anh đầu tiên.”
“Ờ.”
Giang Tùy Châu đỡ cô nằm xuống, anh bỗng hỏi: “Vậy cuối cùng có phải em ở nước ngoài ăn lung tung không.”
Sắc mặt Quan Hề hơi cứng lại, cô trốn tránh co chặt vào trong chăn: “Buồn ngủ quá đi, em ngủ một giấc nha…”
Giang Tùy Châu vừa thấy dáng vẻ này của cô liền biết anh đoán trúng rồi.
“Quan Hề, lần sau mà còn như thế này…”
“Thì sao hả…”
“Phạt em.”
Quan Hề từ trong chăn chui ra chỉ để lộ đôi mắt: “Phạt em ấy hả, anh nỡ phạt em sao.”
Giang Tùy Châu rũ mắt nhìn cô, sắc mặt lạnh nhạt nhưng ánh mắt lại ẩn chứa mùi vị nguy hiểm.
Quan Hề cười giả lả: “Được rồi em biết rồi, anh đừng nhìn em như vậy, về sau em không ăn lung tung nữa là được chứ gì.”
Giang Tùy Châu còn lâu mới tin cô, anh lạnh giọng nói: “Tốt nhất là em nói được làm được.”
“Được mà được mà, em nhất định làm được, nhưng lần này đã thành ra vậy rồi anh đừng dữ dằn thế chứ.” Quan Hề xích vào trong, lật chăn lên một chút: “Hơi lạnh nhỉ… Hay là anh vào đi, người anh ấm như vậy có thể sưởi cho em đấy.”
Giang Tùy Châu hơi híp mắt lại: “Lúc này rồi đừng có nhắm mắt nói bừa nữa.”
“… Em nói bừa cái gì.”
Quan Hề ngạc nhiên, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của Giang Tùy Châu cô bỗng thông minh hiểu ra vấn đề.
Cô trừng anh: “Giang Tùy Châu, trong đầu anh có phải toàn những thứ không sạch sẽ hay không, em không có nói bậy!”