Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 146

Cập nhật lúc: 2024-10-23 17:00:38
Lượt xem: 73

Sau khi mọi người nói xong đến lượt của Quan Hề, Quan Hề đứng dậy: “Tôi cảm thấy mảng phục vụ làm rất tốt, hôm nay anh Trình và Chung Đình Đình chăm sóc tôi từng ti từng tí, các mặt đều rất chuyên nghiệp, cả ngày nay tôi thấy rất vui. Nhưng về mặt nhà trọ thì nói thật khuyết điểm của Minshuku còn khá nhiều, ví dụ như việc vệ sinh quét dọn chưa đúng giờ, sau khi khách vào phòng vẫn còn lộn xộn. Tôi thấy các món trong thực đơn rất ngon, đặc biệt là món mì trộn chị Triệu Đồng nấu tối hôm qua, ngon cực kỳ. Nhưng mà, cơm trưa vẫn chưa có điểm nhấn, tôi cảm thấy nên thêm một ít đặc sản địa phương để tạo ấn tượng sâu hơn cho du khách.”

 

“... Về các hạng mục vui chơi, hầu hết liên quan đến ngắm cảnh, hơn nữa vẫn chưa khai thác được hết, chưa có các trò thể nghiệm nổi bật. Có lẽ một vài người sẽ cảm thấy mấy hạng mục này rất nhàm chán. Tôi có vài phương hướng để cải thiện, tôi chỉ đề xuất thôi, đầu tiên là...”

 

Quan Hề nói rất nhiều, mạch lạc lưu loát, phương hướng rõ ràng.

 

Đến tối Triệu Đồng vì doanh thu của Minshuku dạo này không tốt nên vô cùng áp lực. Thêm vào việc bị người ta chỉ ra nhiều chỗ Minshuku còn thiếu sót khiến chị ấy tự trách mình rất nhiều.

 

Thế nên chị ấy mới trốn vào góc khuất của camera lén khóc, Chung Đình Đình tới an ủi chị ấy.

 

Sau đó Triệu Đồng chỉnh đốn lại tinh thần, đến gõ cửa phòng Quan Hề. Chị ấy đến học hỏi từ Quan Hề, hôm nay mấy lời của cô khiến chị chợt vỡ lẽ.

 

Quan Hề mở cửa cho chị ấy vào phòng, ở trong phòng giúp chị ấy hoàn tất những hạng mục cần cải thiện, hai người thảo luận tận hai tiếng đồng hồ.

 

Đến nửa đêm Triệu Đồng mới rời phòng của Quan Hề.

 

Sau khi đoạn này lên sóng, khu bình luận bùng nổ.

 

[Tổ tiết mục kiếm chuyện đỉnh thật đấy! Đoạn preview kia cắt đỉnh thật]

 

[Tôi đã bảo đoạn preview lừa tình mà]

 

[Chị gái Quan Hề giỏi quá đi, tôi chả thấy mấy lời chị ấy nói trong bữa ăn có gì sai cả, rõ ràng là nói câu nào trúng câu đó được không]

 

[Mấy người trước đó còn mắng người ta tự vả chưa! Người ta chuyên nghiệp thật đấy]

 

[Triệu Đồng khóc vì áp lực kinh doanh lớn, không liên quan gì đến Quan Hề hết]

 

[Phải đấy, nếu chị ấy mà trách Quan Hề thì nửa đêm còn đến học hỏi người ta làm gì]

 

[A a a chị gái này xinh quá đi, yêu c.h.ế.t mất!]

 

[Dễ thương quá hahaha, nửa đêm rồi nhíu cả mắt rồi mà vẫn kiên nhẫn giảng giải trọng điểm cho Triệu Đồng]

 

[Đám người trước kia còn kêu cách anh trai nhà mấy người xa ra, vốn người ta chẳng thèm lại gần anh trai của mấy người được không, ba người cùng đi, Quan Hề vẫn luôn nói chuyện với Chung Đình Đình]

 

[Chị gái xinh đẹp với em gái dễ thương, có mùi thịt rồi]

 

[Vừa lướt Weibo của chị gái về, giờ mới nhận ra là cái bí kíp du lịch Dubai là của chị ấy viết hahaha]

 

[Về với đội Hề Hề nhà tôi đi! Không thiệt đâu!]

 

...

 

Có thể nói sau khi chương trình lên sóng hoàn chỉnh chiều gió ở khu bình luận đã thay đổi hoàn toàn.

 

Quan Hề xem xong mới thở phào một hơi, cô đã bảo rồi mà! Cô không mắng người!!!!!!!

 

**

 

Trước đó ngoài miệng Quan Hề nói không để ý nhưng lúc đăng nhập vào Weibo của mình thấy không bị mắng nữa, tâm trạng cũng thả lỏng hơn nhiều. Cô xem xong chương trình giải trí mới bước ra khỏi phòng vừa đi vừa gọi Giang Tùy Châu.

 

“Giang Tùy Châu~ Anh đang ở đâu em đói rồi muốn ăn cơm ~~ Giang Tùy Châu ~ Anh yêu ~ Anh yêuuuuu anh đang ở đâu đấy ~”

 

Tinh...

 

Tin nhắn điện thoại.

 

Quan Hề mở điện thoại ra xem, là Giang Tùy Châu gửi tin nhắn Wechat cho cô: [Thư phòng]

 

Lúc này tâm trạng của Quan Hề đang tốt, cô cũng không trách anh đang ở nhà mà còn rách việc nhắn tin cho cô, vui vẻ chạy đến thư phòng, vừa mở cửa vào liền ngọt ngào nói: “Anh yêu ơi em đói rồi ~ Tối nay mình ra ngoài ăn đi, em chi!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cho-anh-den-ben-em/chuong-146.html.]

Giang Tùy Châu tháo một bên tai nghe xuống: “Được, đợi anh mười phút.”

 

Quan Hề sững sờ: “Anh lại họp hả?”

 

Giang Tùy Châu gật đầu.

 

Quan Hề quay người đóng cửa thư phòng lại, nhẹ nhàng bước đến đẩy ghế ra ngồi đối diện với Giang Tùy Châu.

 

Chống cằm, mặt mày vui vẻ đợi anh.

 

Giang Tùy Châu nhìn cô mấy lần, mắt anh chứa đầy ý cười tiếp tục cuộc họp.

 

Mười phút sau, Giang Tùy Châu đóng máy tính, vỗ lên đùi mình: “Qua đây ngồi.”

 

Quan Hề lập tức đứng dậy nhào đến chỗ anh, nhấc một chân ngồi lên. Cô ôm Giang Tùy Châu ra vẻ thần bí: “Anh đoán đi.”

 

Giang Tùy Châu phối hợp hỏi: “Cái gì.”

 

Quan Hề: “Em vừa xem chương trình đó rồi, biểu hiện của em vô cùng bình thường, lúc nói chuyện cũng không quá quắt, vốn dĩ em không có bắt nạt người khác!”

 

Giang Tùy Châu bật cười: “Lúc trước em cũng không nói chắc nịch thế này, có phải chính em cũng quên mình nói chuyện có đ.â.m thẳng vào tim người khác không.”

 

Quan Hề: “... Còn lâu đi!”

 

Giang Tùy Châu: “Được rồi, em thấy vừa lòng với tình hình hiện giờ là được.”

 

Quan Hề có phần đắc ý: “Giờ ai cũng khen em đó, aizz, anh có muốn xem không, nếu anh muốn xem em sẽ miễn cưỡng xem lại cùng anh một lần vậy.”

 

“Không cần, anh xem rồi.”

 

“Anh xem lúc nào.” Chương trình mới phát sóng không lâu, vừa rồi anh vẫn còn họp, sao có thể xem hết rồi chứ.

 

Giang Tùy Châu: “Trước khi phát sóng.”

 

“???”

 

Giang Tùy Châu nhàn nhạt nói: “Anh không nói gì với bên tổ tiết mục, chỉ bảo họ gửi cho anh xem bản hoàn chỉnh, xem thấy không có vấn đề gì mới cho phát sóng.”

 

“Anh...”

 

Giang Tùy Châu hôn lên khóe môi cô, thuận miệng nói” “Chỉ là đề phòng bọn họ cắt ghép thôi.”

 

Quan Hề: “Thế anh đã xem rồi sao không nói thẳng luôn với em là bản hoàn chỉnh không có vấn đề gì hết.”

 

Giang Tùy Châu: “Thấy dáng vẻ em giả bộ không để ý rất giống nên không phá màn biểu diễn của em.”

 

“Anh ngứa đòn hả!”

 

“Không. Được rồi đi ăn gì đi.” Giang Tùy Châu chuyển chủ đề, “Để anh nghĩ xem ăn gì.”

 

Quan Hề đá chân anh: “Đừng ăn nữa, em không chi nữa!”

 

Giang Tùy Châu giữ c.h.ặ.t c.h.â.n cô: “Không đi ăn ngoài hay là ăn em ở đây?”

 

“......”

 

Quan Hề tức giận nghiêm mặt suốt mấy giây.

 

Giang Tùy Châu bật cười: “Thôi đi ăn cơm.”

 

Uy hiếp, đây là uy h.i.ế.p trần trụi!

 

Khóe miệng Quan Hề giần giật: “...Đi.”

Loading...