Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 135
Cập nhật lúc: 2024-10-21 19:59:49
Lượt xem: 75
“Không đến mức nghiêm trọng, chẳng qua cảm mạo phát sốt mà thôi.” Quan Hề không muốn nhắc đến chuyện này nhiều, vì nhắc đến nó chỉ khiến cô nghĩ tới tối nay mình cũng gặp Ngụy Chiêu Mai, hơi ngột ngạt khó chịu.
Cô chuyển chủ đề, “Cô bạn gái này của Tống Lê đã đủ 18 chưa?”
Giang Tùy Châu không ngờ cô chuyển chủ đề gấp như vậy, nương theo tầm mắt của cô nhìn thấy một màn trước mắt, anh cười nói: “Đủ 18 rồi.”
“Anh ấy bảo với anh hả?”
“Chưa đủ 18 mà Tống Lê dám dẫn theo bên người sao.” Giang Tùy Châu nói, “Lần trước cũng gặp, là người trưởng thành rồi. Sao nào, em tưởng cô ấy chưa đủ 18?”
Quan Hề: “Em thấy cô ấy mặc như vậy nên nghi ngờ chút, mặc cái bộ này lên quả thực có cảm giác quay về thời cấp 3, nhưng hình như dạo này nổi lên mốt này hay sao… Aizzz, anh nghĩ em mặc thử sẽ thế nào?”
Giang Tùy Châu trả lời vô cùng dứt khoát: “Em mặc lên sẽ không giống học sinh cấp 3.”
Quan Hề lườm anh: “Anh có ý gì hả! Ngấm ngầm ám chỉ em không trẻ bằng người ta phải không.”
“Không phải.” Ánh mắt của Giang Tùy Châu quét từ cổ cô xuống dưới, “Em mặc lên…”
“Em mặc lên thế nào?”
Giang Tùy Châu: “Không hợp.”
Quan Hề: “…!”
Có cái thứ quần áo mà cô mặc không hợp cơ à?
Bạn học Quan Hề tự tin đầy người cảm thấy tôn nghiêm của mình bị Giang Nhị cẩu giẫm nát dưới lòng bàn chân, về sau cô lén hỏi Tống Lê bạn gái anh ta bao nhiêu tuổi, biết được cô gái ấy chỉ kém mình có ba tuổi cô liền phát hỏa.
Chỉ trẻ hơn có ba tuổi mà thôi! Sao cô lại không hợp được chứ.
Vậy nên ngay tối hôm đó, Quan Hề tức giận lên mạng đặt hai bộ đồng phục JK*.
(*Xuất phát từ tiếng Nhật, hai chữ JK lấy từ nữ sinh cấp 3 là jyoshikoukousei)
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cho-anh-den-ben-em/chuong-135.html.]
Nhưng dạo này cô hơi bận, từ sau khi bắt đầu kinh doanh trên Weibo và ID trên Youtu, có rất nhiều nơi gửi lời mời hợp tác đến. Cô vừa phải đến Văn phòng Ấn tưởng lên kế hoạch cho điểm đến tiếp theo lại vừa phải nói chuyện với mấy bên muốn hợp tác, bận tối mắt tối mũi.
Nên mấy ngày sau, cô gần như quên béng vụ đồng phục JK. Mãi đến ngày nọ dì giúp việc trong nhà hỏi gói hàng ở huyền quan phải xử lý thế nào cô mới nhớ đến mấy ngày trước ấm đầu đặt về hai bộ đồng phục không hề ăn rơ xíu nào với phong cách của mình.
“Không đi đâu không đi đâu, hai ngày nay còn bận lắm, bên công ty đã sắp xếp kế hoạch marketing của cả năm sau cho mình rồi, mình thấy vẫn bình thường, nhưng trước kia mình không làm cái này, không rõ lý do, đang rối rắm này…” Quan Hề đang ở trong phòng thay đồ, vừa thay bộ đồng phục đã được dì giúp việc là thẳng vừa mở loa to nói chuyện với Lãng Ninh Y.
“Cái này có gì mà phải rối rắm, nhà cậu không phải có vị doanh nhân tài năng sao, chút chuyện nhỏ này bảo anh ấy dạy cậu là được.”
Quan Hề kéo khóa váy, “Cậu đang nói Giang Tùy Châu ấy hả?”
Lãng Ninh Y: “Phải, không thì còn ai nữa?”
“Hình như cũng đúng… Cậu nói làm mình chợt nhớ còn bản hợp đồng nữa, vừa hay bảo anh ấy xem hộ mình.” Quan Hề nói xong lại giả vờ than thở, “Aizz, nhưng dạo gần đây anh ấy bận lắm, vẫn đang đi công tác, không có thời gian rảnh giúp mình đâu.”
Lãng Ninh Y: “Anh ấy làm cái gì?”
“Ui… Bay đi bay lại đủ nơi, nhiều việc lắm.” Quan Hề thay quần áo xong liền cầm điện thoại lên, đứng trước gương chụp vài tấm ảnh toàn thân, “Cho cậu xem bộ đồ mình mới mua, gửi rồi đấy, xem đi, mau khen người ta nào.”
Ngay sau đó Lãng Ninh Y liền nhận được mấy tấm ảnh đủ mọi góc đủ mọi kiểu dáng: “Mẹ nó! Cậu làm cái quái gì đấy.”
Quan Hề: “Đẹp không?? Mới mua mấy ngày trước.”
“Từ khi nào gu ăn mặc của cậu lại thành thế này.”
“Còn không phải tại Giang Tùy Châu, thế mà anh ấy dám nói bạn gái của Tống Lê mặc bộ này đẹp còn mình mặc thì không đẹp! Mình m.á.u dồn lên não liền đặt mua luôn. Đùa à, có thứ đồ gì mà mình mặc lại không đẹp không hợp chứ.”
Quan Hề biến tấu lời nói của Giang Tùy Châu, không ngừng phỉ nhổ anh với cô bạn thân của mình.
Lãng Ninh Y căm phẫn: “Không thể nào, cậu mặc kiểu này quá đẹp, đẹp ná thở luôn.”
Quan Hề tự đắc rung đùi: “Phải không? Quả nhiên vẫn là ánh mắt của cậu tốt.”
Lãng Ninh Y: “Nhưng mà, cậu mặc thế này thì đẹp thật, nhưng không được hợp cho lắm.”
“Cái gì?”