Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 132
Cập nhật lúc: 2024-10-21 11:48:31
Lượt xem: 81
“Không lấy lòng bác gái?” Quan Hề nói, “Nhưng về sau em mà kết hôn với anh rồi bác gái sẽ thành mẹ chồng của em, người khác toàn nói phải dỗ ngọt mẹ chồng mà.”
Giang Tùy Châu: “Chỗ này không có người khác, chúng ta không cần phải lấy lòng ai, em vui vẻ là được.”
“Vậy sau này bác gái nhìn em không thuận mắt thì sao.”
Giang Tùy Châu kéo cô ngồi luôn lên đùi mình: “Anh nhìn thuận mắt là được rồi, em lo người khác làm gì.”
“Anh yêu, đó không phải người khác đâu, là mẹ của anh đấy.”
“Mẹ anh cũng vậy.”
“Nói vậy thì về sau mà xảy ra mâu thuẫn gì có phải anh cũng đứng về phía em không…” Quan Hề nghĩ ngợi, bỗng nói nhanh, “Em với mẹ anh cùng rơi xuống nước thì anh cứu ai.”
Giang Tùy Châu khó bề tưởng tượng nhìn cô: “Chưa ai bảo với em là câu hỏi này cổ lỗ sĩ lắm hả.”
“…”
Giang Tùy Châu khẽ lắc đầu, lau đi vết kẹo ngọt dính bên khóe môi của cô.
Quan Hề nghiêng đầu, tức giận cắn chặt ngón tay của anh: “Có cổ lỗ sĩ thì cũng là câu hỏi khó muôn thuở!”
“Không khó, anh cứu em.” Giang Tùy Châu nhéo bên má của cô nói: “Em là một con vịt cạn, không cứu em thì cứu ai.”
**
Sau khi về nước Quan Hề làm tổ trong nhà ba ngày liền, viết bút ký du lịch xong liền đăng lên diễn đàn của “Youtu”.
Ban đầu Quan Hề đứng trên góc độ của người viết bút ký bóc mẽ, nội dung đặc sắc thú vị được nhiều người hoan nghênh. Lần này cô hợp tác cùng đoàn đội chuyên nghiệp, lại thêm không ít ảnh và video của bản thân khiến tổng thể càng thêm chi tiết hoàn chỉnh hơn.
Tối đó vừa đăng bài lên, ngày hôm sau bài của cô đã được đẩy lên trang đầu, lượt truy cập còn không ngừng tăng vùn vụt.
Đồng thời cô cũng đăng vlog dài 3 phút nói về chuyến du lịch Dubai của mình lên Weibo.
Dạo gần đây Weibo của cô đăng bài thường xuyên, hút thêm không ít fan.
Sau khi đăng vlog này lên cư dân mạng liền bình luận tới tấp:
[Oa oa oa, chị gái xinh quá trời đất!!!]
[Cầu thêm nhiều ảnh selfie nữa điiiiii! Ít quá mà]
[Người mới đến, thành fan luôn rồi ~]
[Quần áo còn chỗ bán không, xin link]
[Cảm ơn người chị em vừa cho link, nhìn giá tự động rút lui thôi!!!]
[Mẹ ơi, hình như chị gái là tiểu phú bà]
[Đẹp quá xáaaaa!!!!]
….
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cho-anh-den-ben-em/chuong-132.html.]
Quan Hề xem lại chiếc vlog trên Weibo, cô cực kỳ hưởng thụ những bình luận khen cô đẹp. Sau đó hưởng thụ một mình còn không đủ, cô chuyển tiếp luôn bài đăng này sang Wechat để Giang Tùy Châu thưởng thức cùng.
Nhưng chắc anh còn đang bận công việc, Quan Hề đợi mãi chưa thấy anh trả lời, lại thấy dì Trân ở nhà gọi điện tới.
“Alo dì Trân à.”
“Hề Hề hả con, lâu lắm con chưa về nhà rồi, không bằng con về một chuyến đi.”
Vẻ mặt của Quan Hề dần lạnh đi: “Có chuyện gì ạ.”
Dì Trân: “Ai da là thế này, dạo này sức khỏe của bố con không được tốt, vẫn nằm ở nhà suốt…”
“Ông ấy bị sao?” Quan Hề ngồi thẳng người, “Chỗ nào không khỏe?”
Dì Trân: “Mấy ngày nay bệnh cúm nghiêm trọng đấy mà, bố con vừa sốt vừa ho, người già rồi, sức đề kháng không còn tốt nữa. Ông ấy hả, vẫn nhớ mong con suốt…”
Trong lòng Quan Hề gấp không chờ nổi nữa: “Vậy bây giờ ông ấy đã đỡ hơn chưa.”
“Hết sốt rồi, nhưng vẫn phải ở nhà dưỡng bệnh.”
Tuy Quan Hề vẫn luôn ghi nhớ chuyện quá khứ nhưng nói cho cùng Quan Hưng Hào vẫn chiếm vị trí vô cùng quan trọng trong lòng cô. Lúc này nghe tin ông bị bệnh cả người cô liền căng thẳng, nhất thời không cần đắn đo những cái khác nữa, nói luôn: “Con về nhà xem sao.”
Quan Hề xuống nhà, lái một con xe của Giang Tùy Châu phóng thẳng về nhà.
Lúc cô về đến nhà đã đến thời gian ăn cơm tối rồi, dì Trân thấy cô liền chạy ra đón: “Hề Hề, con đã về rồi.”
“Bố con đâu.”
“Ở trong phòng, con lên thăm đi.”
Quan Hề gật đầu rồi chạy thẳng lên tầng.
Đã lâu cô không gặp ông Quan Hưng Hào rồi.
Có thể do ông bị ốm, cũng có thể do cảm giác của cô sai, cô cảm thấy ông già đi nhiều.
“Hề Hề?” Quan Hưng Hào thấy cô bước vào hai mắt liền sáng lên, ông vội ngồi dậy.
“Bố nằm xuống đi.” Quan Hề lạnh nhạt nói, “Đã ốm rồi đừng cử động nhiều.”
Sắc mặt Quan Hưng Hào khó giấu nổi sự kích động: “Con, sao con lại về đây.”
“Con về lấy chút đồ.” Quan Hề đi đến bên giường ông, “Nghe dì Trân bảo bố đang ốm.”
Ông biết rõ lâu lắm rồi Quan Hề không về nhà, cô ngoan cố không động vào bất kỳ thứ đồ nào của nhà họ Quan ông cũng biết hết, nên sao lần này cô có thể về để lấy đồ được.
Khóe mắt của Quan Hưng Hào phiếm lệ: “Con vẫn về nhà thăm bố, bố rất vui.”
Quan Hề quanh co nói: “Con không cố ý về thăm bố…”
Quan Hưng Hào: “Phải, phải, nhưng bố vẫn vui, lần ốm này đáng giá quá, về sau phải ốm nhiều hơn mới được.”
“Bố nói linh tinh gì vậy.” Quan Hề lườm ông, “Đã thành thế này rồi còn cứ nói gở.”