Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 130
Cập nhật lúc: 2024-10-20 21:04:00
Lượt xem: 80
“Em mà giấu nổi anh sao.” Quan Hề liếc xéo anh, “Không biết là ai ấy nhỉ, còn cài tai mắt vào cạnh em, rốt cuộc là ai thế?”
Giang Tùy Châu: “Em lo là ai làm gì.”
Quan Hề: “Em lo đấy, là Niên Niên hả? Hay là Tiểu Khả?? Là ai vậy? Chắc không phải chị Uông Thanh đấy chứ.”
Giang Tùy Châu: “Yên lặng chút.”
“Em không…”
…
Cuối cùng Quan Hề cũng không hỏi được ra là ai, nhưng đoàn của cô chỉ có vỏn vẹn vài người, hỏi ra là ai kỳ thật cũng chẳng quan trọng lắm.
Sau khi máy bay cất cánh, Quan Hề thoải mái nằm ngủ, cô ngủ một giấc dài đến tận khi về nước máy bay hạ cánh.
“Mấy ngày tới về nhà rồi em phải ngủ thật ngon, phải ngủ bù mấy ngày nay mới được.” Về nhà rồi hai người xuống xe, Quan Hề như người không xương dựa vào Giang Tùy Châu.
Giang Tùy Châu im lặng nhìn cô ngủ suốt đường về: “Em vẫn chưa ngủ đủ hả.”
“Anh không hiểu đâu, sắc đẹp phải giữ lâu dài.” Quan Hề nói xong liền lùi lại sau lưng anh, vươn cả hai tay ôm bả vai anh, “Em buồn ngủ, lười đi quá, anh cõng em đi.”
Giang Tùy Châu giơ ngược tay vỗ cô: “Có mấy bước thôi mà cũng lười đi?”
Quan Hề nóng vội muốn thử, nhất quyết quấn lấy anh: “Phải phải, em lười đi. Thấp người xuống, em nhảy lên nhé.”
Ngoài mặt Giang Tùy Châu ra vẻ không đồng ý nhưng cơ thể lại thành thật cúi thấp xuống để cô nhảy lên lưng mình: “Bám chắc nhé, đừng nghịch.”
Quan Hề đạt được ý nguyện liền ôm lấy cổ anh, hôn một cái lên trên má anh: “Sau khi quay lại cảm thấy anh yêu bỗng dưng xuất sắc hẳn.”
Giang Tùy Châu bị cái hôn này làm cho đơ mất hai giây, quay đầu nhìn cô: “Câu này của em có ý gì, trước kia anh không cõng em hay sao?”
“Nào có, ý em là anh càng xuất sắc hơn thôi.”
“Hừ.”
Giang Tùy Châu cõng Quan Hề đến bên thang máy, hai người chọc ghẹo nhau một lúc thì thang máy lên đến nơi.
Quan Hề lắc đôi chân, tay không hề khách khí nhéo má Giang Tùy Châu: “Giang Tùy Châu anh có dưỡng da không? Bình thường anh đi thẩm mỹ viện nào ấy, giới thiệu một chỗ cho em đi…”
Giang Tùy Châu không trả lời cô, chân cũng ngừng bước tiếp.
Quan Hề nghi ngờ hỏi: “Làm sao đấy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cho-anh-den-ben-em/chuong-130.html.]
Cô thấy anh đang nhìn về một phía, cũng thuận theo tầm mắt của anh mà nhìn qua, đợi đến khi Quan Hề nhìn thấy người đang đứng trước cửa nhà liền sửng sốt, cô vỗ vai Giang Tùy Châu, từ trên lưng anh nhảy xuống.
Đứng vững rồi cô mới chỉnh lại quần áo, khách khí chào hỏi người đứng đối diện: “Con chào bác ạ, lâu rồi chưa gặp bác.”
Giang Tùy Châu: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây.”
Bà Lý Nguyên Anh gật đầu chào Quan Hề, nói: “Mẹ biết hôm nay con bay về nước nên đến nhà thăm.”
Giang Tùy Châu: “Mẹ vào đi.”
“Ừ.” Lý Nguyên Anh hỏi, “Hề Hề đến sân bay đón con?”
Quan Hề: “Không phải đâu bác, con cùng chuyến bay với anh ấy.”
Lý Nguyên Anh: “Con theo nó đi công tác sao?”
Quan Hề nhìn Giang Tùy Châu, nói chính xác thì là anh theo cô đi công tác mấy ngày.
“Gần như vậy…”
Quan Hề ít khi gặp bà Lý Nguyên Anh nên cô không hề thân thuộc với bà.
Nhưng từ mấy lần nói chuyện ít ỏi và thông qua miêu tả của Giang Tùy Châu và mấy người khác có thể thấy bà Lý Nguyên Anh cực kỳ khó gần, nghiêm khắc, không thích vui đùa, rất có thể là ba kiểu đầu tiên trong bảng xếp hạng “Các kiểu mẹ chồng khó ở chung”.
Sau khi vào nhà ba người liền ngồi ở phòng khách, ba mặt nhìn nhau.
Giang Tùy Châu biết bà Lý Nguyên Anh mà không có việc gấp sẽ không đến nhà anh, nhưng Quan Hề cũng đang ở đây nên lúc này bà ấy mới giữ ý không đề cập đến chuyện công ty.
“Hề Hề, mọi người trong nhà con vẫn khỏe chứ.” Lý Nguyên Anh hỏi tượng trưng một câu.
Quan Hề ngồi thẳng lưng, dáng vẻ đoan trang: “Khỏe lắm thưa bác.”
“Dạo này con tính không về công ty của Quan thị nữa đúng không.”
Quan Hề cười nhạt: “Dạ phải thưa bác, con không thích làm mấy việc đó.”
Lý Nguyên Anh nhấp một ngụm nước, không nói gì. Bà còn hiểu rõ tình thế hiện giờ của Quan Hề hơn cả cô, bây giờ cô có cổ phần trên người, ông nội lại cưng chiều cô, cô em gái tên Quan Oánh kia không thể tạo thành uy h.i.ế.p gì cho cô được.
“Con với Tùy Châu định lúc nào mới kết hôn.” Lý Nguyên Anh bỗng hỏi một câu.
Vẻ mặt công thức hóa của Quan Hề cứng đờ: “Kết… hôn ạ?”
Vẻ mặt của bà Lý Nguyên Anh còn công thức hóa hơn cô: “Hai con ở bên nhau lâu như vậy có thể tính đến chuyện kết hôn rồi.”