Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-09-29 13:31:49
Lượt xem: 92
Nếu hơn một tháng trước có người nói với Quan Hề rằng cô sẽ “có nhà nhưng không dám về” hoặc là nói “không có nhà để về” thì nhất định người đó sẽ bị cô ấn xuống đất đánh cho một trận nên thân.
Mà bây giờ, cô chạy xe một hồi, vòng đi vòng lại cũng không dám quay về.
Lòng vòng suốt một tiếng đồng hồ, cô đến quán bar thường đến, kêu phục vụ pha cho cô một cốc rượu.
“Lâu lắm cô không đến đây.” Phục vụ nhận ra cô, không chỉ vì cô thường cùng một đám người đến đây vung tiền như rác, mà còn vì cô rất xinh đẹp, khiến người khác khó quên.
Quan Hề tì cằm trên tay: “Hình như vậy.”
“Sao hôm nay cô chỉ đến một mình? Bạn bè đâu?”
Quan Hề thất thần nhìn giá rượu trước mặt, bạn bè? Cô có thể gọi bạn bè, Chung Linh Phàm cũng được, Lãng Ninh Y cũng được... Chỉ cần cô mở miệng bọn họ nhất định đến cùng cô.
Nhưng kiêu ngạo như Quan Hề sao có thể để người khác thấy dáng vẻ thê thảm như bây giờ của mình.
“Hôm nay tâm trạng không tốt, muốn uống một mình.” Ngón tay Quan Hề gõ trên mặt bàn, nhướng mày, “Thế nào, không được à?”
Phục vụ bị ánh mắt của cô nhìn đến mức pha chế sai một bước, anh ta cười đáp: “Được, tất nhiên là được rồi, nhưng cẩn thận, đừng uống nhiều.”
Hai phút sau, Quan Hề nhận ly rượu anh ta pha xong.
Cô uống rất nhanh, hai ba hơi đã thấy đáy: “Thêm ly nữa.”
Phục vụ khẽ trợn mắt: “Rượu này nặng lắm đấy.”
Quan Hề mất kiên nhẫn: “Biết rồi, anh nhanh lên.”
“Thôi được...”
Miệng thì nói như vậy nhưng tốc độ uống của cô vẫn rất nhanh.
Mới đầu vẫn chưa cảm thấy gì, nhưng rượu này tác dụng chậm, dần dần cô cũng thấy phản ứng rồi.
Quan Hề ôm đầu, hàm hồ nói: “Thêm, thêm một ly.”
Phục vụ thấy cô đã say rồi cũng không pha chế nữa: “Quan Hề, cô bảo bạn đến đón đi.”
Quan Hề lắc ngón tay, sắp nằm gục xuống bàn.
Phục vụ thấy cô định say một trận ở đây thật, sợ sẽ xảy ra chuyện, vội cầm điện thoại cô đang để trên mặt bàn lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cho-anh-den-ben-em/chuong-12.html.]
“Nào, mở khóa đi.” Anh ta huơ điện thoại trước mặt cô.
Quan Hề nâng mắt nhìn điện thoại, cười tươi, tay còn giơ chữ V: “Nhớ thêm filter vào...”
Mở khóa rồi, nhận diện khuôn mặt thành công.
Anh phục vụ mở danh bạ ra, không nhịn được cười: “Cô chụp cam thường vẫn đẹp mà. Aizz, cô xem xem gọi ai đến đón giờ? Bố... người nhà đến đón được không?”
“Anh dám!” Mặt Quan Hề biến sắc, “Anh mà dám gọi điện cho người nhà tôi cẩn thận tôi đập nát cái quán này của anh...”
“Được được được, vậy cô xem gọi ai thì được, tôi gọi giúp cô.”
Vốn dĩ cô không muốn đi, trầm mặc không nói gì.
Anh phục vụ đành tự tìm phần liên hệ gần đây, đầu danh sách là ba số điện thoại, chỉ có một tên là bắt mắt nhất.
Giang Nhị cẩu.
Bình thường chỉ có bạn bè mới đặt tên nhau như thế này, nên anh phục vụ không ngần ngại gọi luôn cho người này.
Trong lúc đợi Quan Hề lại bắt đầu giục anh pha rượu, phục vụ không dám cho cô uống tiếp, chỉ có thể cười vu vơ cho qua.
“Mĩ nữ, muốn uống rượu hả em, không bằng qua đây anh tiếp em một ly.” Hơn mười phút sau, chỗ bên cạnh có một người đàn ông ngồi vào, gã này để ý Quan Hề lâu rồi, thấy cô đến đây một mình không nhịn được lân la qua.
Quan Hề nghe thấy tiếng nhìn người mới tới, là người lạ, nhìn phát ngán, cô vẫy tay: “Không cần.”
Gã kia lại nhích vào gần hơn: “Đừng mà, anh mời em uống.”
Quan Hề dịch người về sau, ghét bỏ cái mùi nước hoa quá nồng trên người gã kia: “Anh là ai?”
“Bạn mới, làm quen đi em.”
Quan Hề vốn ôm cả bụng tức, lúc này càng bực bội hơn: “Không cần làm quen, tránh xa tôi ra.”
“Tính khí lớn nhỉ.” Gã ta cười quái dị, “Một mình đến nơi như quán bar thế này, không muốn quen bạn mới hay sao.”
Còn nhấn mạnh vào hai chữ “bạn mới”, ra vẻ muốn nói là khách làng chơi.
Quan Hề quét mắt nhìn anh ta, nở ra một nụ cười còn quái dị hơn: “Vậy cũng cần để tôi nhìn trúng đã, anh là cái thá gì.”
Gã kia sững sờ, mặt nhất thời biến sắc: “Con ranh này mày có ý gì!”. Nói xong còn muốn kéo cổ tay cô, nhưng còn chưa nắm được đã bị một bàn tay khác hất ra.