Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-09-28 19:59:49
Lượt xem: 174
Quan Oánh lắc đầu: “Vẫn chưa ạ.”
“Vậy à, thế sau này mẹ sẽ để ý giúp con.”
Quan Oánh ngại ngùng nói: “Không cần...”
“Có gì đâu, con còn lớn hơn Hề Hề mà.” Vẻ mặt Ngụy Chiêu Mai đượm buồn, “Đã bao nhiêu năm trôi qua... mẹ nợ con quá nhiều rồi.”
Quan Hề cúi gằm mặt ăn cơm, nghe bọn họ nói chuyện không phát ra tiếng nào.
Chuyện của Quan Oánh cô đã sớm được nghe rồi.
Năm đó, khi Quan Oánh mới tròn hai tháng tuổi liền bị bà bảo mẫu thần kinh có vấn đề bế đi mất, bảo mẫu rơi xuống sông c.h.ế.t đuối. Lúc đó mọi người tìm rất lâu mà không thấy đứa bé đâu, chỉ tìm thấy cái tã quấn ở hạ lưu sông, nên ai cũng nghĩ Quan Oánh đã c.h.ế.t rồi.
Ai ngờ được, hóa ra lúc đó bà bảo mẫu kia vẫn còn chút lí trí, bà ta hối hận, không mang cả đứa trẻ cùng tìm cái c.h.ế.t mà đưa cho người khác. Về sau, đứa trẻ này bị bán đi, bán đến một nơi rất xa Đế đô.
Vốn dĩ sức khỏe của Ngụy Chiêu Mai không tốt, sau khi có đứa con đầu thì không thể mang thai nữa. Sau khi nghĩ rằng đứa bé đã chết, bà đau khổ tột cùng, phải đưa ra nước ngoài điều trị.
Một năm sau, để an ủi Ngụy Chiêu Mai, Quan Hưng Hào đến một cô nhi viện đưa Quan Hề về nhà... Sau đó mấy năm liền cả nhà đều ở nước ngoài, sau khi về nước Quan Hề cũng đã tám chín tuổi.
Thời gian với tuổi tác không chênh lệch nhiều, chuyện trước kia mọi người cũng dần quên đi. Chuyện Ngụy Chiêu Mai không thể mang thai nữa rất ít người biết, nên Quan Hưng Hào trực tiếp công bố với bên ngoài bọn họ may mắn, lại có thêm một đứa con gái nữa.
Không ai nghi ngờ chuyện này.
Về tính chân thực của câu chuyện, ngoài ông bà nội ngoại ra thì không ai biết.
Quan Hề không nhớ gì về những chuyện này, chỉ nghĩ từ nhỏ mẹ đã đối xử lạnh nhạt với cô, cô chỉ cho rằng tính cách mẹ như vậy. Bình thường, cô chỉ dám làm nũng với bố, trước mặt mẹ thì phải thu liễm lại. Thật ra, sự yêu thương và quan tâm của bà dành cho cô cũng chỉ âm thầm tích tụ ngày qua ngày...
Nhưng bây giờ, tất cả đều không quan trọng nữa.
Từ trước đến nay chưa bao giờ mẹ dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với cô.
Đầu Quan Hề đau nhức từng cơn, đố kị, ghen tức, nhưng cô rất rõ, người không có tư cách đố kị ghen tức nhất chính là cô.
Ăn cơm xong, Quan Hề lên tầng về phòng mình.
Đến tối, Quan Hưng Hào gõ cửa phòng cô. Từ sau khi nói rõ chuyện này với cô, đây là lần đầu tiên hai bố con họ bình tĩnh đối mặt với nhau.
“Bố có việc gì cứ nói đi ạ.” Quan Hề cũng không muốn vòng vo với ông.
Quan Hưng Hào hơi khó xử: “Trước kia bố đã đồng ý với con hai tháng sau mới đón Quan Oánh về, nhưng bây giờ...”
“Sớm muộn gì cũng về thôi.” Quan Hề đáp, “Chị ấy là con gái ruột của bố, về nhà là điều đương nhiên.”
“Con cũng là con gái của bố.” Quan Hưng Hào nói, “Quan Hề, con đừng nghĩ nhiều.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cho-anh-den-ben-em/chuong-11.html.]
Nhưng không phải “ruột”.
Khóe mắt Quan Hề phiếm hồng, cô rất thương bố.
Cô chỉ đáp lại một tiếng: “Vâng.”
“Oánh Oánh cũng chịu khổ đủ rồi, chúng ta nợ con bé quá nhiều.”
“Con hiểu.”
Quan Hưng Hào thấy cô gật đầu cũng thở phào: “Bố thấy con tiếp nhận chuyện này nhanh như vậy cũng cảm thấy vui. Về sau con cứ coi như bản thân có thêm một chị gái, quan tâm nhau chút. Con bé có nhiều chỗ không hiểu, con có thể giúp đỡ nó.”
Quan Hề cười tươi đáp: “Con biết rồi mà.”
Từ khi có nhận thức đến nay, đây là lần đầu tiên Quan Hề biết đến hai chữ “thu liễm”.
**
Lãng Ninh Y nói, trong tiểu thuyết khi nhân vật nữ chính lưu lạc bên ngoài mới quay về, luôn cẩn thận dè dặt, còn hơi nhút nhát, cảm thấy bản thân không gia nhập nổi vào thế giới hào hoa phú quý này.
Quan Hề không hề nghi ngờ trình độ đọc tiểu thuyết của Lãng Ninh Y.
Vì quả thực Quan Oánh giống vậy, hướng nội, nhút nhát, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ thẹn thùng. Bộ dáng quy củ này của cô ấy bảo cô làm sao tung ra mấy chiêu của nữ phụ ác độc được.
Hầu như thời gian này Ngụy Chiêu Mai và Quan Hưng Hào đều ở nhà bầu bạn với Quan Oánh, Quan Hề vì để bố mẹ khỏi ngượng ngùng, cũng để bản thân không phải diễn vở kịch chị em tình thâm với Quan Oánh trừ buổi tối về nhà ăn cơm đi ngủ ra cả ngày đều bám lấy công ty.
Mấy ngày nay Quan Hề dốc tâm làm việc, thời gian ở công ty lại lâu khiến cho mấy cấp dưới ở công ty đều chấn kinh tự nhủ: Quan đại tiểu thư hoàn dương rồi!
Hôm nay, đến giờ tan tầm, Quan Hề chậm rì rì bò về nhà.
Vừa bước vào cửa, từ xa cô đã nghe thấy tiếng cười. Cô bước đến phòng khách không thấy bóng dáng của bọn họ, tìm đến nơi phát ra âm thanh thì phát hiện bọn họ đang ở trong phòng bếp, quây quần cùng làm há cảo.
Mẹ thích sạch sẽ nên chưa bao giờ xuống bếp. Bố cả ngày bận rộn nên cũng không biết nấu cơm.
Đây là lần đầu tiên Quan Hề thấy bố mẹ cùng xuống bếp, bọn họ đứng bên Quan Oánh vụng về gói há cảo, sau khi gói xong vui vẻ đưa cho Quan Oánh nhìn, Quan Oánh nhỏ giọng nói bọn họ gói đẹp hơn cái trước nhiều.
Gói há cảo??
Cái việc khiến người ta chấn động ấy à.
Quan Hề vô thức lùi về sau, không phát ra âm thanh nào.
Đây quả là một bức tranh ấm áp lại... khiến người khác không thể chen chân vào.
Cô không biết bây giờ nên trưng ra vẻ mặt gì thì tốt, liền lên luôn tầng trên giả bộ mình không biết gì, qua đó cùng gói với bọn họ khiến cô xấu hổ đến không dám ngẩng đầu lên. Vì vậy đợi đến lúc cô hồi thần lại thì bản thân đã chạy ra khỏi nhà ngồi trên ô tô rồi.
Như đang chạy trốn.