Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 107
Cập nhật lúc: 2024-10-17 11:36:33
Lượt xem: 105
Sau khi Lãng Ninh Y và Quan Hề nhảy múa thỏa thích trên vũ đài quay về ghế lô liền thấy trong này ngoài Giang Tùy Châu ra không còn một ai nữa.
Quan Hề thản nhiên ngồi xuống một bên sô pha, không ngồi gần Giang Tùy Châu. Nhưng Lãng Ninh Y lại m.ô.n.g lung, còn hỏi Giang Tùy Châu một câu: “Bạn em đi đâu rồi?”
Giang Tùy Châu đáp: “Bỏ đi rồi.”
“Bỏ đi rồi??” Lãng Ninh Y kinh ngạc, “Sao có thể chứ, đi thế nào được.”
Giang Tùy Châu: “Không biết.”
Lãng Ninh Y cảm thấy có gì đó sai sai, sao có thể bỏ đi nhỉ, không phải lúc cô đưa mấy người họ đến gặp Quan Hề còn mừng ra mặt hay sao, lạ thật đấy…
Lãng Ninh Y ngẫm nghĩ một lúc, định hỏi thêm hai câu sao mấy người kia bỏ đi nhưng vừa định hỏi cô nàng đột nhiên nhớ ra vị ngồi trước mặt này là Giang Tùy Châu.
Ôi, hình như cô dẫn người tới để đào góc tường nhà người ta, cứ hỏi anh mãi hình như không được thích hợp cho lắm?
“Còn chuyện gì không?” Người đàn ông đang ngồi ngẩng đầu lên, ánh mắt của anh thâm sâu khó dò giống như có thể nhìn thấu nội tâm người đối diện.
Lãng Ninh Y sợ run người: “Không có gì không có gì.”
Cô nàng căng thẳng nhích từng bước ra phía cửa rồi chạy mất.
Mà ở bên khác, Quan Hề đang ngồi một chỗ trả lời Wechat, hôm nay hay rồi, tin nhắn đến không ngừng.
“Quan Hề? Trùng hợp thật.” Bỗng có giọng nói vang lên.
Quan Hề ngẩng đầu nhìn người mới đến, không quen.
Người mới đến: “Ừm, anh là bạn của Tống Lê, trước kia chúng ta từng gặp nhau.”
Quan Hề: “Tống Lê? Hôm nay anh ấy cũng đến đây à? Sao tôi chưa thấy anh ấy nhỉ.”
“Đang chơi ở bên kia cùng đám bạn, em muốn qua chơi cùng không.”
Quan Hề từ chối: “Bây giờ tôi còn có chút việc, đợi lát tính sau.”
“À… Cũng được. Phải rồi, anh vừa gửi lời mời kết bạn Wechat của em, em vẫn chưa đồng ý đâu nhé.”
Quan Hề lại không rảnh mà để ý mấy thứ này, một ngày Wechat của cô có bao nhiêu người gửi lời mời kết bạn, nick của anh là cái nào?
“Ồ, thế hả.” Quan Hề khẽ lắc lư theo nền nhạc, không để tâm tiếp tục lướt điện thoại.
Cô hoàn toàn không có ý định mở danh sách lời mời kết bạn ra xem, nhưng điện thoại trong tay lại bị người khác đoạt lấy.
Cô sửng sốt quay đầu liền nhìn thấy Giang Tùy Châu đã tắt màn hình điện thoại cô đi, sau đó thuận tay bỏ luôn vào túi quần.
“Anh làm gì đấy?” Quan Hề vươn tay muốn đoạt lại.
Giang Tùy Châu giữ chặt cổ tay cô, mắt nhìn thẳng người đàn ông đối diện, “Cậu quen Tống Lê?”
Người đàn ông kia thấy Giang Tùy Châu cũng ở đây liền sợ mất hồn, anh ta là bạn của Tống Lê nên cũng nghe danh Giang Tùy Châu, nhưng Giang Tùy Châu lại không hề quen biết anh ta.
“Phải, phải.”
Đen thật, vừa nhìn rõ ràng không thấy Giang Tùy Châu ở đây, mà không phải nói đã chia tay rồi hay sao! Tên Tống Lê lừa đảo này!!!
Giang Tùy Châu: “Tống Lê đưa số Wechat cho cậu?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cho-anh-den-ben-em/chuong-107.html.]
Người đàn ông như nuốt phải ruồi: “Ha ha, nào có nào có… Ờ tôi còn có chuyện khác, tôi đi trước đây.”
Nói xong liền bỏ chạy mất dạng, thoắt cái đã hòa vào trong đám người ở sàn nhảy.
Giang Tùy Châu hừ lạnh một tiếng, tên Tống Lê cơ hội này dám làm bà mai thật chứ không phải nói đùa.
“Giang Tùy Châu, anh làm gì vậy? Trả điện thoại cho em!”
Giang Tùy Châu thả lỏng tay, Quan Hề được trả tự do liền mò luôn vào túi quần anh, cuối cùng cũng sờ thấy điện thoại của mình nhưng Giang Tùy Châu lại giữ chặt cổ tay cô, khiến cô không rút tay ra nổi.
Ánh đèn xung quanh mờ ảo, ánh sáng lúc xanh lúc đỏ lướt qua hai người họ, ở sàn nhảy gần đó mấy cô gái ngoại quốc ăn mặc táo bạo đang không ngừng uốn lượn. Không khí náo nhiệt, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy sự kích động cùng ám muội.
Quan Hề không rút được tay ra liền nhéo mạnh đùi anh, hậm hực nói: “Giang tổng có chuyện gì hả?!”
Lông mày Giang Tùy Châu giật nhẹ, anh hề không buông lỏng tay mà lại ôm eo cô kéo nhẹ vào lòng mình. Quần áo dán sát có thể cảm nhận rõ từng đường cong và độ ấm cơ thể của nhau.
Anh rũ mắt nhìn cô, giọng nói trầm khàn: “Đừng nghịch loạn nữa.”
Quan Hề không nghe, vẫn giãy giụa muốn rút tay ra.
Giang Tùy Châu: “Nghịch loạn nữa cứng đó.”
Thời gian như dừng lại, Quan Hề chớp mắt: “À, thế cũng đừng trách em, do anh quá dễ dãi mà thôi.”
Sắc mặt Giang Tùy Châu vẫn trấn tĩnh như thường: “Vậy sao, em không nghĩ lại đã bao lâu chưa qua chỗ anh rồi.”
“…”
Giang Tùy Châu không nói gì nữa, lôi bàn tay của cô trong túi quần anh ra, nắm tay dắt cô ra ngoài quán bar.
Quan Hề: “Đi đâu?”
Giang Tùy Châu: “Về nhà.”
“Em không muốn về nhà anh!”
“Vậy đưa em về nhà Lãng Ninh Y.”
“Ai bảo em muốn về…”
“Anh bảo.”
Ở trước mặt Giang Tùy Châu, sức lực của cô coi như bằng không nên đành thuận theo bị anh kéo ra ngoài quán bar.
“Mặc vào.” Sau khi ra ngoài, Giang Tùy Châu cởi áo khoác ngoài đưa cho cô.
Quan Hề vẫn đứng im, liếc xéo anh.
Thật ra hôm nay việc Giang Tùy Châu đến quán bar khiến cô vô cùng bất ngờ, trước giờ hai người rất ít khi quản thúc đối phương, anh cũng ít khi quan tâm đến việc xã giao hay đi chơi với bạn bè của cô, cơ bản đều ở trạng thái nuôi thả.
Hôm nay vì anh tìm đến đây mà cô không kìm được thầm đắc ý, chỉ là dựa vào mức độ hiểu anh đã lâu của cô làm cô không thể tin rằng anh thật lòng thích cô mà không phải vì nguyên nhân gì khác.
“Anh đây mà gọi là theo đuổi người khác à, bình thường người đầu tiên bị loại sẽ là anh đó.” Quan Hề lầm bầm.
“Thế hả, vì sao.” Tối nay Quan Hề ăn mặc mát mẻ, áo khoác bên ngoài cũng không che được đôi chân dài của cô, đôi chân trắng nõn thẳng tắp lộ ra ngoài không khí. Lúc này Giang Tùy Châu vừa hỏi vừa cài cúc áo cho cô.
Quan Hề nghĩ ngợi: “Anh bức bách em, còn cắt ngang cuộc vui của em nữa.”
“Không hề.” Giang Tùy Châu chỉnh lại áo khoác ngoài cho cô rồi nói tiếp: “Anh lo cho an toàn của em mới đưa em về nhà.”