Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 105
Cập nhật lúc: 2024-10-16 16:51:59
Lượt xem: 101
Hôm nay trong quán bar có nhiều người quen, quần chúng thấy vị tiểu thư dát vàng của Đế đô – Quan Hề đã quay trở lại liền một truyền mười mười truyền trăm, có không ít người đến đây chỉ để gặp Quan Hề.
Về sau do có quá nhiều người đến ghế lô bắt chuyện rồi mời rượu, trò chơi của Quan Hề cũng không tiếp tục được nữa. Có điều hôm nay cô cũng không có hứng thú chơi, mấy người con trai kia nói mình lợi hại lắm nhưng cũng chỉ là khoe mẽ, chơi vài ván liền thua cực kỳ thảm.
Lúc Quan Hề nói chuyện xong với một người bạn cũ vừa bắt chuyện với mình, cô liền bị Lãng Ninh Y kéo đi, giọng nói của cô nàng đã nhuốm men say: “Được rồi, đừng bắt chuyện với họ nữa, nói chuyện với mình đây này, ba anh trai mình kéo đến tối nay có phải sánh ngang tầm Giang Tùy Châu rồi đúng không!”
Quan Hề lườm cô nàng: “Muốn mình nói thật không.”
Lãng Ninh Y ngẫm nghĩ: “Thôi, chúng ta bỏ qua vấn đề này đi, vậy cậu xem trong ba người kia ai ổn nhất?”
Quan Hề không lay chuyển được cô nàng, chọn đại một người: “Áo xanh?”
“Bingo! Giống hệt mình, anh ấy tên là Trương Tiến, người thành phố Hàng, gần đây đến Đế đô công tác, mình tiện thể gọi anh ấy đến luôn. Ôi công ty nhà anh ấy làm về mảng truyền hình, cũng tạm được.”
“…. Thế hả.”
Tối nay Lãng Ninh Y cực kỳ tích cực chủ động, chỉ sợ chị em tốt của mình vẫn còn đau thương vì chia tay. Vốn Quan Hề muốn mắng cô ấy một trận nhưng thấy khuôn mặt nghiêm túc kia lại không nhẫn tâm chê bôi khiếu thẩm mĩ cực kỳ kém của cô nàng.
Sau đó Trương Tiến liền bị Lãng Ninh Y kéo đến ngồi bên cạnh Quan Hề, nhưng Quan Hề mải chơi game trên điện thoại, người ta huyên thuyên những gì bên tai cô cũng chẳng nghe kĩ.
Nhưng không khí trong quán bar rất mập mờ, có những lúc người ngoài nhìn vào lại thấy khung cảnh này có ý vị khác.
Giang Tùy Châu vừa đến liền bị một màn này đập vào mắt, Quan Hề ngồi trong ghế lô, bên cạnh còn có một người con trai đang nói chuyện phiếm với cô, cũng không biết nói cái gì mà khiến cô nhếch khóe môi, cười cực kỳ mê người.
Cô vừa nở nụ cười liền khiến người con trai kia càng nói càng hăng, cả người như muốn dán chặt lên người cô.
Giang Tùy Châu lạnh lùng nhìn một màn trước mắt, được một hồi anh đi qua đó.
Trương Tiến: “Về sau bộ phim đó không quay nổi nữa, nữ chính cũng chạy mất dép luôn.”
Quan Hề vẫn cúi đầu chơi điện thoại, thuận miệng đáp: “Thế hả, cô kia ngốc thật.”
Trương Tiến: “Công nhận, buồn cười thật, có chuyện còn thú vị hơn…”
Còn chưa nói xong anh ta liền cảm thấy có người chắn trước mặt mình, Trương Tiến nghẹn họng, ngẩng đầu nhìn người vừa bước vào. Người đó đứng ngược ánh đèn, nhìn không rõ mặt, chỉ biết dáng vóc rất cao.
Mà Quan Hề thấy anh ta không nói gì nữa cũng nương theo tầm mắt của anh ta nhìn qua, lúc này cô mới nhận thấy có người đang đứng trước mặt mình. Cô không giống Trương Tiến, dù cho Giang Tùy Châu có hóa thành tro bụi cô cũng có thể nhận ra anh trong chớp mắt.
Thấy Giang Tùy Châu đến đây cô cũng bất ngờ, vì cô không tập trung nên nhân vật trong game liền bị người ta dùng ba chiêu diệt gọn, màn hình tức khắc đen ngòm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cho-anh-den-ben-em/chuong-105.html.]
Quan Hề sửng sốt, lập tức cúi đầu nhìn: “Úi…”
“Ấy? Anh là?” Trương Tiến nhìn người trước mặt, nghi ngờ hỏi.
Giang Tùy Châu mượn vóc dáng cao ráo nhìn từ trên xuống nói: “Đến tìm cô ấy.”
Ánh mắt Giang Tùy Châu vẫn đang nhìn Quan Hề, Trương Tiến hiểu ra, tối nay có không ít người đến tìm Quan Hề nói chuyện, anh ta cũng không ngạc nhiên.
“Phiền anh nhường chỗ được không? Tôi có chuyện muốn nói với cô ấy.”
Lúc Giang Tùy Châu nói chuyện rất lịch sự, mặc dù trong lòng Trương Tiến gào thét không muốn nhường nhưng dù sao người này cũng là bạn của Quan Hề, anh ta đành ngồi xích sang bên phải một chỗ để nhường chỗ của mình cho Giang Tùy Châu.
Giang Tùy Châu khẽ gật đầu rồi ngồi xuống.
Nhân vật trong game đã hồi sinh, khóe mắt Quan Hề thấy Giang Tùy Châu đã ngồi xuống cạnh mình ngón tay cô liền không nghe đại não điều khiển nữa. Cô mím chặt môi, ép bản thân phải chuyên tâm vào trò chơi.
“Mấy ngày nay đã quen sống bên đó chưa?” Giang Tùy Châu nhích lại gần cô, để giọng của anh có thể xuyên qua những âm thanh hỗn loạn trong quán bar lọt vào lỗ tai của Quan Hề một cách rõ ràng.
“…”
Chậc, lại c.h.ế.t rồi.
Quan Hề đơ người nhìn màn hình điện thoại lại tối sầm một lần nữa…
Nhị cẩu chẳng biết chọn thời gian gì cả! Đến vào lúc cô đang chơi làm cô loạn nhịp!
“Anh bảo em đến nhà anh ở em đã nghĩ xong chưa.” Giang Tùy Châu nói, “Đồ đạc của em để chỗ anh sắp đóng thành tầng bụi rồi.”
Còn lâu mới tin anh, nhà anh không có người dọn dẹp hay sao!
Quan Hề lườm anh, cô bỏ điện thoại xuống: “Thật hả Giang tổng, vậy cũng tốt, anh có thể bán hết đống đồ đó đi được rồi, vừa hay kiếm thêm một khoản lớn.”
“Chưa thiếu tiền đến mức đó.” Giang Tùy Châu đặt một tay trên đùi, chiếc đồng hồ cao cấp trên tay phản xạ ánh đèn trong quán bar đ.â.m thẳng vào mắt người khác.
“…”
Giang Tùy Châu: “Nếu em muốn bán có thể mang đi bán.”
“Em cũng không thiếu tiền!”