Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-09-26 20:55:09
Lượt xem: 299
Hôm nay là ngày tổ chức hôn lễ, trong sảnh đường màn lụa phiêu dật, hoa hồng bày biện khắp nơi.
Trong sảnh chính khách khứa đã đông đủ, chỉ chờ cô dâu và chú rể xuất hiện.
Mà một bên khác trong phòng trang điểm, mọi người bận bịu chuẩn bị những công việc cuối cùng.
“Quan Hề, Quan Hề? Cậu đang nghĩ gì vậy, mình đang hỏi cậu có đẹp hay không?” Một người mặc trang phục cô dâu ngồi trước gương trang điểm quay đầu lại.
Quan Hề giật mình, nhìn vào tấm gương trước mặt, đầu óc cô hơi rối loạn, bình tĩnh lại mới đáp lời: “Đẹp, đồ mình chọn sao có thể không đẹp được chứ.”
“Đúng đó.” Cô dâu vẫn đang đắm chìm trong niềm vui của hôn lễ vuốt ve sợi dây chuyền giá trị liên thành trên cổ, “May là hôm đó dẫn cậu đi cùng, ánh mắt cậu quả là tốt.”
Quan Hề khẽ bĩu môi: “Chuyện.”
“Cô dâu đã chuẩn bị xong chưa, có thể ra rồi.” Cửa phòng trang điểm mở ra, nhân viên công tác bước vào nói.
“Tôi biết rồi.”
Người trong phòng trang điểm lục tục xuất phát, Quan Hề đi cạnh nhìn mọi người đỡ Chung Linh Phàm ra ngoài. Chung Linh Phàm là cô bạn từ thuở thơ ấu của cô, hôm nay là ngày cô ấy kết hôn, cô là một trong sáu phù dâu.
“Đi thôi, còn đơ ra đó làm gì.” Lãng Ninh Y, một người bạn tốt cũng trong nhóm phù dâu kéo tay cô.
Quan Hề gật đầu.
Lãng Ninh Y kéo tay cô ra ngoài, nhân lúc không ai để ý thì thầm bên tai cô: “Linh Phàm vẫn chưa biết chuyện của cậu à?”
Quan Hề khẽ cười: “Mình mới chỉ nói cho mình cậu thôi, cậu đừng nói ra ngoài đó.”
“Yên tâm, chuyện lớn thế này mình chẳng dám nói lung tung đâu.” Lãng Ninh Y lo lắng nói, “Nhưng về sau cậu tính ra sao? Bố mẹ cậu quyết định đón cô con gái lưu lạc bên ngoài về nhà thật hả?”
Bước chân của Quan Hề khựng lại, khuôn mặt vốn căng thẳng khẽ thả lỏng: “Vẫn chưa, bố mình nói để mình bình tĩnh lại đã.”
“Bình tĩnh, không phải cậu đã bình tĩnh cả tháng trời rồi sao… Chuyện này ai mà có thể bình tĩnh được.”
Ánh mắt Quan Hề lại nặng nề hơn: “Để sau hôn lễ rồi nói.”
“Đến lúc đó mình kiếm cậu nói chuyện.”
“Ừ.”
Hai người bước đến bàn của phù dâu rồi ngồi xuống, Lãng Ninh Y lén quan sát Quan Hề.
Thật ra chuyện này đến tối qua cô mới biết, tối qua nghe xong chuyện này thì mất ngủ. Nếu cô mà là Quan Hề, chẳng may ngày nào đó người thân đột nhiên nói cô được họ bế từ cô nhi viện về, mà bố mẹ lại còn một cô con gái ruột khác, chắc cô sẽ suy sụp mất.
Thế mà cô công chúa nhà họ Quan gặp phải tình huống trong phim truyền hình 8 giờ tối này vẫn có thể làm như không có chuyện gì đến dự hôn lễ của bạn thân được.
Không hổ là Quan Hề…
Lãng Ninh Y lại không nhịn nổi nhìn sang Quan Hề, không thể không nói cô với Quan Hề làm bạn thân bao năm nay mà vẫn bị cô nàng này hấp dẫn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cho-anh-den-ben-em/chuong-1.html.]
Các cô ngồi ở bàn của phù dâu đều mặc trang phục giống nhau, nhưng Quan Hề lại nổi bật nhất trong cả nhóm. Đường nét trên mặt quá tinh xảo, da dẻ tươi trẻ đầy sức sống, hoàn mĩ không thấy khuyết điểm, đẹp khiến người khác không rời mắt.
Cô chỉ ngồi ở đây thôi mà không biết có bao nhiêu ánh mắt từ khách khứa các bàn bên nhìn sang rồi.
Xem ra cô vẫn là phượng hoàng cao quý…
***
Hôn lễ diễn ra suôn sẻ, sau hôn lễ là đến lúc chú rể và cô dâu đi chúc rượu, lúc này phù dâu phải đi theo đôi vợ chồng trẻ này.
Hai người chúc rượu hết bàn này đến bàn khác rồi mới đến bàn bạn bè của chú rể Kim Khai Thành.
“Bạn của Kim Khai Thành đẹp trai thật, anh chàng kia nhìn được đấy, đẹp trai quá!”
“Phải đó!”
“Phải thì lên đi, em không phải là em họ của Linh Phàm à, bảo anh rể em giới thiệu cho.”
“Ha ha, lát nữa em đi thăm dò xem sao. Aiz, rượu của anh ấy em thầu nhé, đừng ai tranh với em.”
…
Họ hàng thân thích đôi bên đều phải chúc rượu, mà tửu lượng của cô dâu chú rể lại có hạn, hơn nữa ngày này uống nhiều quá cũng không tốt, nên hầu hết số rượu này đều đến lượt phù dâu uống. Quan Hề nghe thấy hai cô gái cạnh mình thủ thỉ nói chuyện thì thuận theo ánh mắt họ nhìn đến nam chính của câu chuyện đang ngồi bàn đối diện các cô.
Anh mặc một bộ tây trang, ngồi an tĩnh ở một bên. Anh đeo cặp kính, gọng ánh lên ánh sáng bạc, mỗi khi ánh đèn sân khấu chiếu qua mặt kính lại lần lượt phản quang từng tia sáng.
Trông rất đẹp trai, anh tuấn, còn có cảm giác lạnh lùng.
Quan Hề nhìn thức ăn trước mặt anh, đũa bát chưa hề được động qua, rượu vang trong cốc sóng sánh, cũng chưa có dấu vết uống qua.
Lúc cô mới đến không hề nhìn thấy anh, nhất định là anh vừa đến, lại là kiểu đến đúng giờ đó. Người này vốn dĩ như vậy, khống chế thời gian nghiêm ngặt đến mức sớm một phút thôi cũng có thể bực bội.
Không biết có phải do cảm thấy ánh mắt đang dò xét mình hay không, anh nhìn sang cô.
Ánh mắt hai người gặp nhau, Quan Hề khẽ quay đi. Mà ánh mắt người đối diện rơi trên bộ lễ phục cô đang mặc một lúc mới rời đi.
Không hề nhìn nhau, như chưa từng quen biết.
Cũng vào lúc này, chú rể và cô dâu bắt đầu chúc rượu mọi người trong bàn.
Quan Hề chưa kịp nói gì, đã thấy cô phù dâu vừa mới thảo luận hăng hái đến bên bàn đối diện, bước đến chỗ anh tiếp rượu.
Anh thấy người bước đến liền lễ phép đứng dậy. Lúc đứng dậy còn rất tự nhiên cài cúc sơ mi trên cùng lại, khẽ gật đầu chào hỏi cô phù dâu.
Quan Hề đứng xa nên không nghe thấy hai người họ nói chuyện gì, chỉ có thể nhìn thấy cô gái kia ngẩng đầu nói chuyện với anh, xung quanh âm thanh hỗn loạn, anh cũng phối hợp khẽ cúi đầu nghe rất nghiêm túc.
Trên người anh có khí chất trầm ổn trời sinh, nhìn cô gái đối diện mình đang đỏ bừng mặt.
Nhìn rất giống bức tranh đầy màu hồng phấn.
Nhưng Quan Hề nhìn dáng vẻ quy củ lễ nghĩa của anh chỉ muốn trợn trắng mắt.