Thiên Đại Lan thoáng chốc nhớ đến khoảnh khắc cô rung động vì Diệp Hi Kinh…
Hôm đó, mua đồ ăn khuya cho cô, cẩn thận trật chân.
Thiên Đại Lan cảm thấy áy náy, dành dụm tiền trong một thời gian dài, đến chợ ngày nghỉ, mất cả tiếng đồng hồ để chọn một đôi giày thể thao thoải mái.
Lúc , cô còn Nike là gì, cũng mua một đôi Nike.
Khi mở hộp giày, bạn của Diệp Hi Kinh đến mức thẳng nổi, trêu chọc hỏi cô tốn bao nhiêu tiền, xong câu trả lời thì càng ngặt nghẽo hơn.
Chỉ Diệp Hi Kinh vẫn tít mắt, cởi đôi giày LV hoa văn monogram chân, ném thẳng bạn .
Cậu xỏ đôi giày mà Thiên Đại Lan tặng, tới lui vài bước.
“Thật .” Cậu : “Mắt của Lan tiểu đúng là .”
Hồi đó, câu tự nhiên.
Năm ngoái, ở xe, cũng nhíu mày bộ đồ cô đang mặc, cũng tự nhiên : “Để gọi cho bạn , nhờ cô chọn giúp em mấy bộ, cô mắt lắm.”
Con mắt đời từng đổi, chỉ là con khác mà thôi.Thiên Đại Lan từ tốn uống hết ly cà phê đắng, thấy giọng trầm thấp của Diệp Hi Kinh: “Lan tiểu .”
Cô hỏi: “Gì thế?”
“Nếu…” Diệp Hi Kinh lên tiếng: “Sau khi trở về, nếu khi , em và đều ai bên cạnh… Anh thể theo đuổi em một nữa ?”
Thiên Đại Lan cúi đầu, ngón tay khẽ vuốt ve cốc cà phê.
"Ai mà chứ." Cô : "Con ngừng trưởng thành. Bây giờ em của năm ngoái, cảm thấy bản khi đó thật ngây thơ; lẽ sang năm, em cũng sẽ nghĩ bây giờ thật ngốc nghếch. Hai năm nữa, chúng sẽ trở thành hình mẫu mà đối phương yêu thích, trở thành mà đối phương chán ghét, đều khả năng. So với việc đặt hy vọng tương lai, em thà hiện tại cố gắng từng bước vững chắc."
Diệp Hi Kinh lặng lẽ cô, hỏi: "Muốn uống thêm một ly ?"
Thiên Đại Lan đưa cốc cà phê , cảm ơn.
Bên ngoài cửa, Diệp Tẩy Nghiễn ép Diệp Bình Tây ký giấy chuyển nhượng, tình cờ trông thấy em trai đang rưng rưng nước mắt rót cà phê cho Thiên Đại Lan.
Những thiếu niên đồng trang lứa, vốn hiểu lòng , nhưng vì muôn vàn rào cản thế tục mà buộc chia xa.
Là trai, đáng lẽ Diệp Tẩy Nghiễn cũng nên tiếc nuối họ.
Mê Truyện Dịch
Dừng một chút, trong phòng, Diệp Hi Kinh chú ý đến trai , đặt cốc cà phê xuống, bước tới, cố nặn một nụ : "Anh."
"Ừm." Diệp Tẩy Nghiễn hỏi: "Sao ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chinh-truc-nhuom-mui-gian-tinh/chuong-77-chinh-truc-nhuom-mui-gian-tinh.html.]
"Chút nữa thể bảo Dương Toàn đưa Đại Lan về nhà ? Bây giờ em… lẽ tiện lắm." Diệp Hi Kinh ngừng dùng mu bàn tay lau mắt: " , mai Thâm Quyến , còn về Bắc Kinh ? Nếu bố , em còn định nghỉ việc… Bây giờ cùng khác mở công ty game, ?"
Diệp Tẩy Nghiễn chỉ trả lời câu hỏi đầu tiên: "Anh thể đưa cô về. Hai đứa rõ ràng ?"
"Vâng." Diệp Hi Kinh nở nụ đầy nước mắt: "Bọn em hẹn , hai năm bọn em sẽ bắt đầu ."
Cậu thấy sắc mặt trai sững .
"Vậy ..." Diệp Tẩy Nghiễn nhàn nhạt : "Không tệ."
Dương Toàn, chính thức từ chức để trở thành trợ lý riêng của Diệp Tẩy Nghiễn, đúng giờ đến lầu.
Anh vui vẻ đón Thiên Đại Lan và Diệp Tẩy Nghiễn, đầy tinh thần nhận lấy túi đồ Thiên Đại Lan đưa, bên trong túi một chiếc váy đen gấp gọn, đôi giày cao gót và một đóa hoa nhài móc bằng kim đan.
Dương Toàn thông minh hỏi gì. Thiên Đại Lan và Diệp Tẩy Nghiễn cũng ăn ý nhắc đến đóa hoa nhài.
Chỉ là khi sắp lên xe, Diệp Hi Kinh chạy , chuyện riêng với Thiên Đại Lan.
Hai trẻ đến hai mươi tuổi bên xe trò chuyện, trong xe, Diệp Tẩy Nghiễn vô tình thấy hộp bánh quy Thiên Đại Lan mua, ăn mất ba cái, chiếc nơ bướm trong suốt của hộp còn một mảnh giấy ghi chú.
[Cảm ơn Dương Toàn.]
Diệp Tẩy Nghiễn nhíu mày, dùng cạnh ngón út vuốt vuốt nét chữ mềm mại đó, lẩm bẩm: "Sao ai cô cũng gọi là ."
Nói xong, nghiêng đóa hoa nhài .
Anh : "Dương Toàn."
Dương Toàn lập tức phắt : “Anh Tẩy Nghiễn?”
“Không gì.” Diệp Tẩy Nghiễn : “Mấy ngày nay vất vả cho .”
Dương Toàn tươi rói: “Anh khách sáo quá , haha, Tẩy Nghiễn.”
Được trả gấp ba tiền tăng ca, trâu ngựa cũng chẳng !
Hai phút , Thiên Đại Lan trở xe, liên tục xin vì để chờ lâu, lỡ việc chính chứ?
Mắt cô đỏ, cũng lộ vẻ buồn bã, trông như chẳng chuyện gì xảy .
Dương Toàn : “Không , lát nữa Tẩy Nghiễn mua vợt tennis, tiện đường, chậm trễ gì cả.”