“Em mà.” Lương Uyển Nhân nhịn Thiên Đại Lan, chỉ cảm thấy cô như phát sáng, trời ạ, cô gái xinh đến thế. Cô cảm thán: “Năm ngoái trang điểm cái gì thế , sớm như thế … Học vấn thấp cũng , vẫn thể giới giải trí mà.”
Thiên Đại Lan, vẫn bước chân giới giải trí, phát sáu tấm danh đồng bộ của cửa hàng thì thấy tiếng trầm thấp của Diệp Tẩy Nghiễn bên cạnh.
“Đại Lan.” Diệp Tẩy Nghiễn mở khăn ăn gấp hình thiên nga , đặt lên đùi: “Làm ăn đến tận bạn bè của , cho thêm một tấm danh ?”
“Không đưa cho , mà thực sự là cửa hàng bộ nào hợp với khí chất của cả.” Thiên Đại Lan mới quen vài khách hàng tiềm năng, tâm trạng hơn hẳn. Cô cũng mở khăn ăn trắng muốt , đặt lên đùi, nhỏ giọng với Diệp Tẩy Nghiễn: “Nói thật với , cao ráo dáng chuẩn, nhưng thương hiệu của bọn em chỉ sản xuất đồ nam đến size 185, quần thì quá ngắn, xứng với đôi chân dài của . Hơn nữa, áo sơ mi thì quá casual, màu sắc cũng sặc sỡ, hợp với sự chín chắn của .”
Cô vốn giỏi ứng biến, gặp lời hợp với , gặp quỷ lời hợp với quỷ, miệng lưỡi ngọt ngào, một bộ năng trơn tru.
Chỉ là, Thiên Đại Lan chắc Diệp Tẩy Nghiễn thích những lời .
Theo lý thuyết mà thì .
Đàn ông phần lớn đều tự tin vô cùng, dù tâng bốc họ lên tận trời xanh, họ cũng sẽ thấy đó là lẽ đương nhiên.
Khi giao tiếp với đàn ông, nếu khen thì cần tiết chế, vì họ hiếm khi sự khiêm tốn như phụ nữ.
“Lần đầu tiên thấy một nhân viên bán hàng chê sản phẩm của chính .” Diệp Tẩy Nghiễn thản nhiên món tráng miệng đầu tiên, cầm thìa lên, Thiên Đại Lan, khẽ : “Em với khách nào cũng thế ? Sao mà bán hàng đây Đại Lan?”
“Vì đối xử với em mà.” Thiên Đại Lan bắt chước, cũng cầm lấy một chiếc thìa, : “Nên em mới thành thật với như . Đáp tấm lòng, nếu đối xử với em mà em vẫn cố tình bán cho cái quần ngắn cũn, chẳng sẽ đau lòng c.h.ế.t mất ?”
Thìa thì còn dễ, Thiên Đại Lan nếm thử một miếng bánh nhỏ tinh tế pha trộn giữa kem tươi và việt quất, thấy nhân viên phục vụ mang món salad rau và sườn cừu nhỏ, cô mới nhận , dùng d.a.o nĩa .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chinh-truc-nhuom-mui-gian-tinh/chuong-59-chinh-truc-nhuom-mui-gian-tinh.html.]
May mà Diệp Tẩy Nghiễn lặng lẽ mẫu… Tay cầm dao, tay trái cầm nĩa, khi cầm, đều dùng tay nắm từ phía , ngón trỏ của hai tay nhấn lên cán d.a.o và nĩa.
Thiên Đại Lan tranh thủ liếc Trương Nam đối diện đang ăn salad đậu xanh và ngô, phát hiện dùng d.a.o đẩy tất cả những miếng nhỏ nĩa, đó mới đưa lên miệng.
“Phiền phức thật.” Thiên Đại Lan cam chịu, học theo dáng vẻ của Diệp Tẩy Nghiễn, xiên miếng sườn cừu, dùng d.a.o tì lưng nĩa, chậm rãi cắt , đó mới dùng nĩa đưa miếng thịt miệng, nhỏ giọng than thở: “Phiền quá.”
“ .” Diệp Tẩy Nghiễn thở dài: “Mỗi ăn món Tây, đau đầu.”
Mê Truyện Dịch
“Không chỉ đau đầu, mà tay em cũng sắp đau .” Thiên Đại Lan cúi đầu cắt miếng sườn cừu nhỏ, than thở: “Ăn một bữa cơm mà cứ như đang cưa gỗ . Ăn xong một miếng sườn cừu, dày kịp no thì cơ bắp tay luyện xong .”
“Thì là .” Diệp Tẩy Nghiễn nhịn : “Cảm ơn em, cuối cùng hôm nay cũng hiểu vì huấn luyện viên thể hình khuyên ăn món Tây .”
Thiên Đãi Lan cũng thở dài: “Thì đây mới là món Tây ? Lúc Dương Toàn tối nay ăn đồ Tây, em cứ tưởng mỗi phát một chai Coca, tụ tập ăn hamburger, gà rán, khoai tây chiên, pizza chứ. Em thực sự quen dùng mấy thứ , nào là dao, nào là nĩa, dễ xiên nhầm cả miệng lắm. Anh , xem, nếu bây giờ em xin đôi đũa, là nhà quê ?”
Nói đến đây, cô cắt sườn cừu đến mệt mỏi nên đặt d.a.o nĩa xuống. Bộ d.a.o nĩa bằng bạc va chạm với đĩa sứ trắng, phát tiếng vang trong trẻo.
Bàn bên cạnh, Ngũ Kha thấy tiếng động, vặn thấy Thiên Đại Lan đặt d.a.o nĩa một cách tùy tiện đĩa sứ trắng.
Cô mỉm dậy, đến bên cạnh chỗ của Thiên Đãi Lan, cúi một cách tự nhiên, nhẹ giọng nhắc nhở: “Đại Lan, đặt d.a.o nĩa như đúng . Nếu em ăn nữa và nhân viên phục vụ dọn thì hãy đặt d.a.o nĩa song song đĩa. Còn nếu em chỉ dừng để trò chuyện, thì đặt d.a.o nĩa thành hình chữ V ngược đĩa, nhớ là lưỡi d.a.o hướng trong…”
Diệp Tẩy Nghiễn cắt ngang lời cô , đặt d.a.o nĩa xuống: “Chị Kha, cần phiền phức như , nếu cô ăn nữa, thể trực tiếp gọi nhân viên phục vụ đến dọn đĩa.”