Một bông hoa lớn lên trong nhà kính, chịu nổi một chút gió lạnh như thế thì tính là gì đây? Lâm Di còn mắng cô là hồ ly tinh, tiểu yêu tinh .
Chỉ là công việc bình thường thôi. Trước đây, khi còn ở chợ, cô từng cãi với khác, giật tóc, kéo áo một cách ác ý. Trong nhà máy, cô từng đàn ông cố tình sáp trêu chọc, lúc ăn cơm còn một nhóm đàn ông vây quanh chằm chằm, buông lời dung tục. Có kẻ còn hò hét đòi cưỡng h.i.ế.p cô, gì mà “sướng một tù hai ba năm cũng đáng”.
Vậy chẳng càng chịu nổi ? Cô sớm là ấm nuông chiều từ bé. ngờ thực sự là " dính khói bụi trần gian".
Giờ đây, cô thể tự ru ngủ bằng cái lý do “ từng chịu khổ” nữa. Dù , Diệp Tẩy Nghiễn cũng là xuất , từng nếm trải gian khổ, nhưng hề trẻ con như , cũng vì bốc đồng mà tổn thương cô.
Thiên Đại Lan đồng nghiệp nhạo , tránh cái nắm tay của Diệp Hi Kinh: “Xin hãy tôn trọng công việc của em.”
Diệp Hi Kinh còn nắm lấy tay cô, nhưng xung quanh quá nhiều ánh mắt , đành buông tay, chỉ im lặng cô đầy xót xa.
Cuối cùng, khi Lâm Di thử đồ chán chê, cảm thấy hài lòng, đến lúc tính tiền, bà ung dung : “Thôi bỏ hết những thứ thử , vẫn là chọn cho Kha Kha một đôi giày thôi. Chà, suýt chút nữa thì quên mất, Kha Kha, con xuống đây, để cô gái thử giày cho con.”
Thiên Đại Lan vẫn giữ nguyên nụ . Dù đầu gối mỏi nhừ, cô vẫn dậy, chuẩn lấy giày cao gót.
“Đủ .”
Diệp Hi Kinh kéo mạnh cô , sang , giọng đầy tức giận: “Mẹ, thử gần hết cửa hàng của , cuối cùng mua lấy một món, thấy ?”
Lâm Di : “Thằng nhóc thối , hôm nay con…”
Diệp Hi Kinh lấy ví từ trong túi, rút thẻ mà trực tiếp dúi cả cái ví tay Thiên Đại Lan, mắt vẫn khóa chặt Lâm Di: “Ngăn đầu tiên một chiếc thẻ vàng, quẹt thẻ , mật khẩu là ngày sinh của .”
“Thưa , sinh nhật là ngày nào.” Thiên Đại Lan vẫn giữ nụ chuyên nghiệp.
Diệp Hi Kinh khựng , luôn mật khẩu.
Thiên Đại Lan xác nhận: “Vậy mua…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chinh-truc-nhuom-mui-gian-tinh/chuong-40-chinh-truc-nhuom-mui-gian-tinh.html.]
“Đôi giày cao gót màu đen , còn chiếc váy dài màu đen mà thử, cả chiếc áo khoác , thêm chiếc túi xách nữa…” Diệp Hi Kinh : “Thôi , mấy món dòng thủ công cao cấp mà em giới thiệu đấy, mua hết.”
Lâm Di bật dậy, hoảng hốt đến mức kịp giữ vẻ ngoài bình tĩnh: “Diệp Hi Kinh! Con nhiều tiền quá nên phát điên ?”
Thiên Đại Lan chợt nhận khẩu âm của bà , hình như cũng là Thiết Lĩnh, đồng hương của cô? Sao đây Diệp Hi Kinh từng nhắc đến?
Cô giả vờ thấy, chậm rãi xác nhận với Diệp Hi Kinh: “Anh , đôi giày cao gót lông dê pha cashmere màu đen của dòng thủ công cao cấp giá mười hai nghìn, váy lụa đen bảy nghìn năm trăm, áo khoác lông cừu trắng mười tám nghìn tám trăm, túi da bê màu xám bạc quả cầu vàng mười lăm nghìn, vòng tay tráng men chín trăm…”
“Vòng tay tráng men thì thôi , tráng men với đồng thau… thích đeo, đáng tiền.” Lâm Di cắt ngang.
“Vừa nãy còn nó , thử tới năm mới chọn cái ưng ý, giờ chê đáng tiền? Mẹ tiết kiệm tiền cho con ? con hiếu thuận với , mua! Ba chiếc vòng thử lúc nãy, mua hết!”
“Vậy là ba chiếc vòng tay tráng men, thêm một chiếc áo sơ mi lụa 4.500 tệ, một chiếc thắt lưng da cừu non 1000 tệ, tổng cộng 61.500 tệ.” Thiên Đại Lan tính nhẩm ngay lập tức.
Mê Truyện Dịch
61.500.
Cùng lúc đó, Linda cũng đang bấm chiếc máy tính màu hồng dán đầy đá lấp lánh, tiếng lách cách vang lên liên tục.
Khi Thiên Đại Lan dứt lời, Linda xuống màn hình, con hiện lên chính xác đến từng xu.
Cô siết chặt chiếc máy tính trong tay, tâm trạng vô cùng phức tạp. Dòng sản phẩm thủ công cao cấp giá đắt, ít mua, nên mức hoa hồng cũng cao nhất, lên đến 6%. Tính , 61.500 tệ ít nhất sẽ mang 3.690 tệ tiền hoa hồng.
Thiên Đại Lan vẫn đang trong giai đoạn thực tập, đạt doanh 100.000 tệ mỗi tháng, nên tạm thời tính hoa hồng.
Nếu tiền thuộc về cô thì … Linda siết chặt lòng bàn tay, chiếc máy tính ánh đèn lấp lánh như những viên kim cương. Cô chỉ chằm chằm Thiên Đại Lan.
Sắc mặt Lâm Di , rõ ràng bà thanh toán tiền . ầm ĩ như , thu hút ít nhân viên xem, thêm ánh mắt của bao nhiêu , tình thế thể vãn hồi nữa. Cộng thêm thái độ kiên quyết của Diệp Hi Kinh.