“Anh chẳng ý gì khác cả.” Ân Thận Ngôn cô: “Tháng em ăn với bao nhiêu đàn ông , Hồng Hồng?”
“Người mà em mời, đều là những thể giúp ích cho em.” Thiên Đại Lan thẳng: “Em thăng chức lên phó cửa hàng trưởng, nhưng để lên chức chỉ cần doanh mà còn năng lực quản lý và các mối quan hệ với cấp . Tháng , em mời Mã Tuyền ăn cơm vì là cấp cao của JW, thể giúp em.”
“Giờ mới chỉ là mời ăn cơm, thì ?” Ân Thận Ngôn chằm chằm cô, hỏi: “Nếu một ngày nào đó, em bạn gái, lên giường với em, sẽ giúp em lên phó cửa hàng trưởng, lên cửa hàng trưởng, em đồng ý ?”
Thiên Đại Lan sững sờ. Một cơn giận dữ mãnh liệt, sự nhục nhã, ấm ức và đau đớn trào dâng trong lồng ngực. Tay cô hành động cả suy nghĩ, hất bia mặt mà lao thẳng tới, đ.ấ.m mạnh hai cú hốc mắt của Ân Thận Ngôn.
“Tại chuyện với tức điên lên thế nhỉ, em thật hiểu nổi!” Thiên Đại Lan run lên vì giận, chỉ tay mặt mà mắng: “Miệng của thế hả? Cái kiểu cứng nhắc mà thối hoắc y như hũ tương lâu ngày! Sao, cho chút ánh sáng là lập tức chói chang, cho cái ổ gà là chui đẻ trứng luôn ? Em chân thành chuyện với , thế mà nước lấn tới! Cho nhà sưởi ấm, leo hẳn lên giường luôn! Em nợ nần gì hả? Sao cứ bám lấy em mà giở cái thói khốn nạn thế?”
Mắng c.h.ử.i một hồi, trong mắt Thiên Đại Lan cũng dâng đầy nước mắt, cô nặng nề phịch xuống ghế, cầm lấy đũa tiếp tục ăn.
Cô c.h.ử.i bằng tiếng địa phương, khiến bàn bên cạnh ngoảnh . Bàn đó ở góc tối nhất, khuất trong bóng mờ. Có một đàn ông bật thành tiếng, Thiên Đại Lan trừng mắt đầy giận dữ, nhưng khi nhận đang xe lăn, cô liền mặt .
“…Hồng Hồng.” Ân Thận Ngôn lên tiếng: “Đừng nữa, tay em đau ?
Thiên Đại Lan thèm để ý, cúi đầu ăn hết cơm và thịt gà. Ân Thận Ngôn hai lấy t.h.u.ố.c lá đặt xuống. Anh cứ Thiên Đại Lan mãi, cho đến khi cô ngửa đầu uống cạn sạch lon bia còn .
Hai hốc mắt cô đ.ấ.m đỏ ửng, nhưng vẫn như chuyện gì xảy . Khi Thiên Đại Lan, ánh mắt ánh lên một chút hối hận.
“Quách Thụ, Ân Thận Ngôn.” Thiên Đại Lan : “Lời em như đinh đóng cột, hôm nay, ở đây, em tuyên bố rõ ràng. Không bây giờ, mà cả tương lai, , em nhất định sẽ tìm một bạn trai giàu , trai, năng lực, chung thủy.”
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chinh-truc-nhuom-mui-gian-tinh/chuong-101-chinh-truc-nhuom-mui-gian-tinh.html.]
Ân Thận Ngôn tức giận bực bội: “Kể cả đó là một ông lão tám, chín chục tuổi, sắp c.h.ế.t đến nơi ?”
“Em chẳng ngại , thế càng .” Thiên Đại Lan thản nhiên : “Như thế em còn thể trực tiếp thừa kế tài sản của ông , thế nào?”
Cô vẫn luôn Ân Thận Ngôn. Nói nửa thật nửa đùa, cũng cả lời tức giận, cố ý chọc tức . Cô cách khiến Ân Thận Ngôn đau lòng nhất.
Khóe môi Ân Thận Ngôn khẽ nhếch lên, nụ cứng ngắc, như mà : “Anh còn thể gì khác đây? Chắc chắn chúc mừng em đạt ước nguyện .”
“Vậy nhớ kỹ lời hôm nay.” Nước mắt trong mắt Thiên Đại Lan chực chờ rơi xuống, cô cố mở to mắt, để chúng rơi : “Sau đừng giở giọng mỉa mai nữa.”
Hiếm khi Ân Thận Ngôn gì thêm. Cuối cùng, kẹp điếu t.h.u.ố.c môi, bật lửa ba vẫn cháy. Thuốc lá và bật lửa bực bội ném thẳng thùng rác.
Tháng Mười, trời bắt đầu se lạnh. Thiên Đại Lan khoác một chiếc áo hoodie xám đậm bên ngoài áo thun, chiếc quần jeans dài, cô vẫn mang đôi giày thể thao mà Ân Thận Ngôn tặng.
Giày của Xtep*, màu trắng chủ đạo, điểm xuyết những đường sọc xanh trong trẻo và vàng nhạt.
*特步 (Xtep) là một thương hiệu giày thể thao và quần áo thể thao nổi tiếng của Trung Quốc, thành lập năm 2001. Xtep chuyên sản xuất giày chạy bộ, giày bóng rổ, quần áo thể thao và các sản phẩm liên quan đến thể thao. Thương hiệu phong cách trẻ trung, năng động và nhiều vận động viên, yêu thể thao ưa chuộng. Xtep cũng là một trong những thương hiệu thể thao nội địa hàng đầu tại Trung Quốc, cạnh tranh với các thương hiệu như Li-Ning (李宁), Anta (安踏) và 361°.
Năm đó, khi Ân Thận Ngôn nhận học bổng, đến Quảng Châu thăm cô, cùng cô cửa hàng chọn đôi giày .
Dù chủ nhân nâng niu giữ gìn đến , bao sử dụng và giặt, màu trắng nguyên bản cũng phai nhạt thành sắc vàng cũ kỹ, phần gót giày sờn rách, lộ những sợi lông tơ mỏng.